Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 576 - Chương 576: Phục Kích

Chương 576: Phục kích Chương 576: Phục kíchChương 576: Phục kích

"Chẳng lẽ đúng là những người dân bị nạn kia đã quay lại, tìm nhà họ Phùng đòi mạng?" Phan Độ cau mày, dường như anh ta nhận ra rằng suy đoán này có gì đó không ổn, nhưng vẫn chưa tìm ra vấn đề nằm ở đâu.

"Không đúng." Giang Thành lắc đầu.

" Không đúng chỗ nào?"

Giang Thành ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ không đóng, khí lạnh không ngừng tràn vào trong phòng: "Trật tự không đúng." Giang Thành nói: "Mọi người hãy chú ý tới mặt của người nhà họ Phùng, giống hệt như những người dân bị nạn đã chết trong toa tàu cuối cùng của đoàn tàu hỏa."

Giọng điệu bình tĩnh xua tan nỗi sợ hãi không thể giải thích đang tràn ngập xung quanh, mọi người đều gật đầu, hắn nói không sai, con quỷ giết chết những người dân bị nạn trên đoàn tàu, với con quỷ đã giết chết người nhà họ Phùng là một.

Điều này đương nhiên cũng loại bỏ suy đoán là người dân bị nạn biến thành quỷ quay lại báo thù nhà họ Phùng.

Trầm mặc một lát, Trần Cường lên tiếng nói: "Như vậy xem ra, sự tồn tại của đoàn tàu quỷ dị đó, cũng là do con quỷ này làm."

Nếu so sánh đoàn tàu Tháng Năm với một nhà tù, vậy thì những quỷ dân bị nạn trên đó chính là những tù nhân bên trong.

Bọn chúng ngồi trên đoàn tàu này ngày này qua ngày khác, không bao giờ có thể thoát ra.

Nghe đã thấy rất tội nghiệp.

Bọn họ vừa mới đến thế giới này, manh mối nắm được cũng rất ít, thảo luận thêm cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy liền chia nhau vào phòng nghỉ ngơi.

Vì lý do an toàn, sau khi bàn bạc, mọi người quyết định ngủ ở tầng một.

Có ba nhóm người, hơn nữa đều là những người chơi kỳ cựu, đã trải qua nhiều phó bản, sự cảnh giác cơ bản là vẫn có.

Biết rằng thứ có thể lấy mạng người trong cơn ác mộng chưa bao giờ chỉ có mỗi quỷ, đồng đội xung quanh cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, vậy nên không ai đề nghị ngủ chung trong đại sảnh.

Thay vào đó là tách ra, mỗi người chọn một phòng.

Lạc Hà và Phó Phù rất tự nhiên đi đến một cánh cửa trong góc, bọn họ chỉ có hai người, căn phòng cũng là nơi xa nhất.

Sau khi nhìn thấy Lạc Hà và Phó Phù biến mất, Triệu Hưng Quốc thu hồi lại tầm mắt, hạ giọng với đám người Giang Thành: "Ban đêm hãy đề cao cảnh giác, còn nữa người của Người Gác Đêm..." Anh ta ngưng một chút: "Chưa chắc đã đáng tin cậy."

"Người Gác Đêm không đáng tin cậy, chẳng lẽ các anh đáng tin cậy hả?" Giang Thành cười nói.

"Cậu em Giang này, nước ở đây sâu hơn cậu nghĩ nhiều đấy." Sắc mặt Triệu Hưng Quốc trở nên kỳ quái, tựa hồ đang do dự không biết có nên nói gì hay không.

Nhưng một lúc sau, anh ta cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp đến mức phải nghe kỹ mới nghe được: "Tôi nghỉ ngờ cánh cửa này có gì đó kỳ quái, Người Gác Đêm cũng rất có hứng thú."

"Nếu như chúng ta thật sự chạm vào một số bí mật nào đó không nên biết, thế các cậu cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho những người bình thường như chúng ta hay sao?" Triệu Hưng Quốc nhìn chằm chằm vào mắt của Giang Thành.

"Làm sao, chẳng lẽ bọn họ còn dám giết chúng ta để bịt miệng chắc?" Tên mập mở to hai mắt, điều này không phù hợp với hình ảnh Người Gác Đêm trong đầu hắn.

Tuy rằng trước đó anh ta bị Người Gác Đêm bắt cóc, nhưng cũng không bị tra tấn, đối phương chỉ hỏi anh ta thông tin liên quan đến Giang thành, sau đó lại thả anh ta về.

Nghe Giang Thành nói như vậy, Triệu Hưng Quốc cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chắp tay lại, sau đó dẫn Phan Độ và Lệnh Hồ Dũng đi đến một phòng khác.

Nhưng ở một nơi không ai chú ý, Lâm Uyển Nhi vốn vẫn im lặng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng của ba người vừa rời đi, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cuối cùng, cô dừng lại ở sau lưng của Phan Độ.

Giây tiếp theo, Phan Độ bước vào trong phòng, quay người và đóng cửa lại.

"Này, bây giờ chỉ còn lại người của chúng ta thôi." Một giọng nói yếu ớt truyền đến, từ giọng điệu này có thể biết đó là Bì Nguyễn.

"Bác sĩ, chúng ta ngủ cùng nhau đi, mọi người có gì còn có thể chăm sóc lẫn nhau." Tên mập rất tự nhiên hỏi ý kiến Giang Thành.

Suv nahf mêt lát Gianda Thành nhìn về nhía đếi nhưng nói: "Chúng †a chọn hai phòng ở đây." Hắn chỉ tay ra hiệu.

Nhìn theo hướng ngón tay, đó là hai căn phòng cạnh nhau.

"Sáu người đều tập trung trong một phòng, nếu xảy ra trường hợp khẩn cấp, chúng ta hoàn toàn không có khả năng ứng phó." Giang Thành liếc nhìn mọi người: "Anh mập, anh đi theo tôi và sếp Lâm một phòng, những người còn lại một phòng."

Nghe vậy, Bì Nguyễn đầu tiên liếc nhìn Hòe Dật, sau đó lại nhìn Trần Cường, hai người dường như đều không phản đối, nhưng Bì Nguyễn lại yếu ớt giơ tay lên: "Bác sĩ Giang, em có ý kiến."

"Có ý kiến bảo lưu đấy, ngày mai nói." Giang Thành nói xong đi đến trước cửa phòng, kéo cánh cửa ra, sau khi không phát hiện có tình huống gì đặc biệt, thì đi vào trong trước.

Tên mập cũng chạy lon ton theo sau, cuối cùng là Lâm Uyển Nhi.

Khi các nhóm người đều đã lần lượt về hết các phòng riêng của mình, toàn bộ đại sảnh chìm vào im lặng, chẳng bao lâu, màn đêm buông xuống.

Bên ngoài trời bắt đầu mưa, những hạt mưa đập vào cửa sổ phát ra âm thanh lộp độp, không lớn, thậm chí nghe lâu còn sẽ khiến người ta cảm thấy một nhịp điệu kỳ dị, rất tốt cho giấc ngủ.

Giang Thành khoanh tay đặt sau đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lên trần nhà, chỉ có dòng nước ngầm thỉnh thoảng dâng trào trong mắt chứng tỏ tâm trạng hiện tại của hắn không hề bình tĩnh.

Quỷ trong phó bản này là một phương diện, quỷ đi theo bên cạnh hắn mới là điều khiến hắn Io lắng nhất.

Bì Nguyễn.

Nói chính xác thì là con quỷ đội lốt Bì Nguyễn.

Dựa vào miêu tả của cậu bé, Giang Thành suy đoán rằng con quỷ mặt rữa đó có thể đã lột da của Bì Nguyễn rồi mặc lên người mình.

Tóm lại, Bì Nguyễn đã chết rồi, hiện tại có kêu gọi báo thù cho anh ta cũng không có ý nghĩa gì nữa, điều khiến Giang Thành thực sự thắc mắc chính là mục đích của con quỷ mặt rữa kia.

Con quỷ mặt rữa làm tất cả những điều này chắc hẳn là đã có tính toán trước, chỉ không rõ là nhắm vào phó bản này, hay là một người nào đó trong đội của bọn họ.

Nghĩ tới đây, Giang Thành không tự chủ được nghiêng đầu, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt thanh tú đang ngủ say.

Lâm Uyển Nhi đang ngủ bên cạnh, nhưng thay vì nằm trên giường, Có lẽ do ảnh hưởng của Giang Thành, tên mập cũng thay đổi thói quen ngủ trên giường khi bị cuốn vào trong các sự kiện linh dị, việc cuộn tròn trên chiếc ghế sofa nhỏ với thân hình to lớn, cũng thực sự đã làm khó cho anh ta rồi.

Nhưng không thoải mái cũng còn tốt hơn là mất mạng.

Suy nghĩ dần lạc trôi, trong đầu Giang Thành bắt đầu hiện lên vô số hình ảnh vô nghĩa, giống như một chiếc ổ khóa ẩn sâu trong ký ức đột nhiên được mở ra.

Chuyện này xảy ra gần như mỗi tháng một lần, nhưng lần này nó đặc biệt dữ dội, hình ảnh ngày càng rõ ràng hơn, hắn nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất trước mặt.

Khắp nơi đều có thi thể rải rác, hắn không nhìn rõ mặt từng thi thể, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.

Sự quen thuộc đó đã khắc sâu vào xương tủy, giống như người quen thuộc nhất, cho dù có lâu ngày không gặp, nhưng khi gặp nhau ở một nơi xa lạ, cho dù chỉ là cái bóng lưng xẹt qua, bạn cũng có thể nhận ra ngay lập tức.

Thỉnh thoảng, xa xa truyền đến những tiếng vật lộn, đánh nhau, còn có tiếng ai đó ngâm nga, tựa như bị trọng thương.

Nhưng hắn nhìn về phía xa, lại không thấy gì, chung quanh hình thành một tầng sương mù, che khuất tầm nhìn, hắn chỉ có thể nhìn rõ ràng cảnh vật trong phạm vi mấy mét.

Có tiếng bước chân trầm đục đến gần, Giang Thành lập tức để cao cảnh giác, nhưng khi người trong sương mù xuất hiện, hắn sững sờ, hóa ra lại là tên mập.

Nhưng vào lúc này, tên mập thu hồi vẻ phục tùng trước đó, khuôn mặt bầu bĩnh tràn đầy kiên quyết, người đầy máu, như vừa đánh xong.

Nhìn thấy Giang Thành, đôi mắt đỏ ngầu của anh ta bắn ra ánh sáng kinh người: "0." Anh ta hét lên: "Đi mau, chúng ta bị phục kích rồi, lần này căn bản không phải là một nhiệm vụ, mục tiêu của bọn họ là..."

Giây tiếp theo, một bàn tay đâm ra từ ngực của tên mập, những giọt máu mỏng manh chảy xuống cổ tay, từ đầu ngón tay mảnh khảnh rơi xuống.

"Anh."

Chỉ kịp nói nốt từ cuối cùng, bàn tay kia chậm rãi rút về, sức sống trong mắt tên mập nhanh chóng tiêu tán, thân hình to lớn ngã xuống đất, để lộ ra một thân ảnh xinh đẹp phía sau. Bóng dáng xinh đẹp ẩn hiện trong sương mù, có thể thấy được đó là một người phụ nữ, dáng người cực kì đẹp.
Bình Luận (0)
Comment