Chương 577: Tâm nguyện
Chương 577: Tâm nguyệnChương 577: Tâm nguyện
Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh lại yên tĩnh như tờ, lồng ngực ba người phập phồng đều đặn, nhắm mắt, đều đang ngủ rất say.
Nhưng đột nhiên, Bì Nguyễn đang nằm bẹp trên giường không chút dấu hiệu báo trước mở mắt ra.
Tiếp theo, anh ta ngồi dậy, cũng không thèm nhìn hai người còn lại trong phòng, xuống giường, mở cửa rồi bước ra ngoài.
Đại sảnh tương đối tối, tất cả đồ đạc dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu xám đen, biến thành những đường nét mơ hồ.
Khác với bóng tối thông thường, lớp sương mù này đang chuyển động chậm rãi như thể nó có sự sống.
Điều quỷ dị hơn nữa là nếu có ai ở bên ngoài nhìn vào lúc này sẽ kinh ngạc khi phát hiện trong phòng vẫn còn ba người.
Cơ thể của Bì Nguyễn vẫn nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều.
Còn người vừa bước ra khỏi phòng kia, thì giống như hồn phách của anh ta vậy.
Đi đến một cánh cửa ở phía xa, Bì Nguyễn trực tiếp đẩy ra đi vào, cánh cửa vốn đã khóa lại bị anh ta đẩy ra dễ dàng mà không hề phát ra tiếng động nào.
Không, không chỉ có cánh cửa.
Ở trong thế giới này, mọi âm thanh dường như đều đã biến mất.
Cơn mưa ngoài cửa sổ dường như cũng đã tạnh.
Sau khi đẩy cửa ra, bên trong có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn thắp một ngọn đèn dầu, bấc đèn nhỏ, ánh sáng sáng như hạt đậu.
Một người đàn ông lịch lãm ngồi ở bàn, trên tay cầm một cuốn sách bìa đen.
Nhìn thấy Bì Nguyễn tới, Lạc Hà cũng không tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại là Bì Nguyễn lại cau mày trước, giọng nói có chút trách móc: "Số 3, năng lực của anh đặc biệt, một khi cộng hưởng, nó sẽ tăng tốc đáng kể thời gian phục hồi trí nhớ của Số 0.
Đáp lại điều này, Lạc Hà chỉ nhún vai, sau đó như một trò ảo thuật, anh ta lấy một ấm trà ra và rót một tách trà cho Bì Nguyễn: "Có những điều chúng ta muốn tránh thì không thể tránh được. Kết quả đã được định đoạt, dù muốn hay không thì chuyện gì xảy ra cuối cùng cũng sẽ xảy ra, tất cả những gì chúng ta có thể kiểm soát được chỉ là thời gian."
Bì Nguyễn cũng không có lăn tăn chuyện này, anh ta biết rõ, nguyên nhân Số 3 dùng năng lực của mình tạo ra mộng cảnh như vậy nhất định là có chuyện gì đó rất quan trọng.
Anh ta nhấp một ngụm trà, nước trong cốc còn đang bốc khói, trà nóng tiến vào cổ họng, trong phút chốc, anh ta như lấy lại mạng sống trong tay.
"Có chuyện gì vậy?" Anh ta cầm tách trà bằng cả hai tay và nhìn Lạc Hà.
Lạc Hà nhìn chằm chằm vào ánh mắt Bì Nguyễn, hai người nhìn nhau qua ngọn đèn dầu, ánh đèn nhấp nháy: "Không có gì to tát, tôi chỉ muốn gọi anh đến đây, để đích thân nói lời cảm ơn."
Nghe vậy, Bì Nguyễn cười toe toét, nheo mắt nói: "Cảm ơn tôi cái gì? Cảm ơn tôi đã cứu em gái anh, rồi sau đó đem cánh cửa này của tôi tặng cho cô ấy?"
"Anh biết rồi đấy, sở hữu cửa không phải là chuyện gì tốt đẹp, đặc biệt là cánh cửa kia của tôi..." Bì Nguyễn thở dài, dựa lưng vào ghế, như đang chìm trong ký ức: "Nhưng anh nói như vậy, tôi lại khá nhớ tiểu khả ái trong cánh cửa đó đấy, dù sao thì khi tôi cô đơn nhất, chỉ có nó ở bên cạnh."
"Mặc dù tôi biết thứ nó muốn chính là mạng sống của tôi." Bì Nguyễn thở dài, sau đó khoác lên vẻ mặt giễu cợt, dùng giọng điệu khoa trương nói: "Nhưng tôi cảm thấy ít nhiều nó cũng có chút tình cảm với tôi, nếu không sau khi cánh cửa bị bóc ra, tôi đã phải chết rồi."
"Nếu như tôi là anh, thà chết ngay lúc đó." Lạc Hà nói: "Mặc dù nói ra có chút mất hứng, nhưng tôi muốn nói, đây có lẽ là lời nguyền cuối cùng của cánh cửa đó đối với anh, khiến anh phải giương mắt đứng nhìn bản thân thối rữa từng chút một."
Nghe vậy, Bì Nguyễn giống như quả bóng cao su bị xì hơi, nằm trên bàn, uể oải nói: "Được rồi được rồi, anh có thể đừng nói nữa được không, trong lòng người ta đã cảm thấy đủ khó chịu rồi."
"Được." Lạc Hà cũng đồng ý kết thúc chủ đề này, bởi vì đây vốn dĩ không phải là ý định của anh ta.
Anh ta không phải là một người biết tán gẫu, thường xuyên nói chuyện khiến người ta không biết phải nói gì nữa.
"Số 4." Lạc Hà nhìn Bì Nguyễn: "Anh sắp đến giới hạn rồi, sự kiện linh dị lần này bất luận có được giải quyết hay không, anh cũng sẽ không thể thoát ra được nữa." giao tình giữa chúng ta cũng chưa lớn đến mức đó." Lạc Hà nói: "Anh vẫn còn tâm nguyện nào chưa thực hiện được, có thể nói ra."
"Tôi vẫn còn thiếu một đứa con trai nối dõi tông đường, số 3 anh có hứng thú không?" Bì Nguyễn đột nhiên lấy lại tỉnh thần, mỉm cười tiếp tục đừa giỡn.
Lạc Hà nghe thấy điều này chợt ngây người ra, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của Bì Nguyễn đã thay đổi, bởi vì anh ta thực sự nhìn ra ý tứ hàm xúc trong suy nghĩ trên khuôn mặt bình tĩnh của số 3.
Có vẻ như anh ta đang xem xét vấn đề này một cách rất nghiêm túc.
"Bỏ đi bỏ đi, anh có dám chấp nhận, tôi còn chưa chắc đã tiếp nhận đâu." Bì Nguyễn căng thẳng xua xua tay.
"Vậy được, anh đổi cái khác đi." Lạc Hà gật đầu.
"Giúp tôi bảo vệ số 10." Bì Nguyễn nói.
"Cái này không tính, cho dù anh không nói, tôi cũng sẽ làm." Lạc Hà nói: "Số 10 nguyện ý bị xóa đi kí ức, đồng thời cũng ở lại bên cạnh số 0, để ngăn cản hắn mất khống chế rơi xuống vực sâu, chỉ riêng điểm này thôi, anh ấy cũng đáng giá."
"Ừm..." Bì Nguyễn nuốt nước bọt, sau đó thận trọng cúi người, áp tai vào tai Lạc Hà, thì thầm điều gì đó.
"Chỉ vậy thôi?" Lạc Hà hỏi như để xác nhận. Anh ta không ngờ rằng yêu cầu của Số 4 trước khi chết lại đơn giản như vậy, vốn tưởng rằng đó là sự trả thù hay gì đó.
"Đúng vậy, chỉ vậy thôi." Bì Nguyễn ưỡn ngực nói: "Là nam nhân thì phải có trách nhiệm của nam nhân!"
"Được, tôi nhất định sẽ làm được." Lạc Hà nói: "Mà trong khoảng thời gian này, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh duy trì dáng vẻ hiện tại, cho dù có chết đi cũng sẽ không quá xấu xí."
"Không cần thiết, số 0 đã bắt đầu nghỉ ngờ tôi rồi, tất cả kế hoạch đều đang diễn ra theo kế hoạch của tiên sinh, anh đừng gây rắc rối nữa." Bì Nguyễn từ chối mà không hề suy nghĩ.
Sau khi anh ta chết, sẽ bảo toàn cho số 10.
Suy cho cùng, ngay từ đầu, định vị mà tiên sinh giao cho anh ta, đã là một con cờ có thể được dùng bất cứ lúc nào.
Nếu muốn che giấu khỏi tầm mắt của Số 0 thì nhất định phải từ bỏ một chút gì đó, sau khi Số 0 cho rằng mình đã đào ra được manh mối ẩn giấu xung quanh mình thì sẽ thả lỏng cảnh giác. hơn.
Anh ta là một phần quan trọng của kế hoạch.
"Có lẽ... trước đây dẫn độ Số 0 đến thế giới này là một sai lầm." Giọng nói của Lạc Hà nhàn nhạt vang lên: "Đó hoàn tòan không phải là sức mạnh mà chúng ta có thể đuổi kịp."
"Không phải chúng ta, là bọn họ!" Bì Nguyễn dứt khoát nói: "Là Người Gác Đêm! Chúng ta chỉ là quân cờ bị lợi dụng, hơn nữa sau khi lợi dụng xong, sẽ loại bỏ chúng ta."
Giọng điệu của anh ta có phần bốc đồng, đây là vấn đề nguyên tắc, không nên xúc phạm.
"Vậy nếu trực tiếp loại bỏ Số 0 thì thế nào?" Lạc Hà nhìn Bì Nguyễn: "Nếu cánh cửa của hắn đã ngủ sâu trong cơ thể, sao không trực tiếp loại bỏ hắn đi, như vậy chúng ta cũng có thể giải thoát."
Nghe vậy, Bì Nguyễn nheo mắt nhìn Lạc Hà, như đang kiểm tra lại đối tác danh nghĩa của mình: "Chắc hẳn anh đã giữ câu nói này trong lòng rất lâu rồi đúng không, biết tôi sắp chết rồi, cho nên nói cho tôi cũng không sao, dù sao thì... người chết sẽ không nói ra bí mật của anh."
"Số 3, anh chính là trụ ngầm của Đỏ Thẫm chôn trong Người Gác Đêm."