Chương 580: Đoàn tàu lại xuất hiện trở lại
Chương 580: Đoàn tàu lại xuất hiện trở lạiChương 580: Đoàn tàu lại xuất hiện trở lại
Lạc Hà nghe vậy, cảnh giác nhìn sương mù xung quanh, sương mù dày đặc như nước, khi dùng tay vén ra, lại còn tạo ra gợn sóng: "Chúng tôi chẳng đi đâu cả, vẫn ở trong phòng, chỉ là anh không thể nhìn thấy mà thôi."
Ánh mắt Phan Độ chợt khựng lại: "Đây chính là năng lực của con quỷ này sao?"
Lạc Hà gật đầu, hạ giọng nói: "Anh đã bị quỷ che mắt, nếu như không phải là tôi phát hiện ra sương mù bên ngoài có gì không đúng, thì anh đã chết rồi."
Khi bước vào, bọn họ đã từng bị một con quỷ trà trộn vào che đi hai mắt, bên trong đường hầm có đi thế nào cũng không thể thoát ra được.
Sau này, theo Lạc Hà nói, đó là Na Như Hổ.
Nhưng Phan Độ hiểu rằng Na Như Hổ thật đã chết trong sự kiện linh dị từ lâu.
Thứ đi theo bọn họ chẳng qua chỉ là một con quỷ đội lốt của Na Như Hổ thôi.
"Anh Lạc." Phan Độ thận trọng nói: "Vừa rồi tôi đã đi rất xa trong sương mù, hơn nữa còn là một đoạn đường dài và thằng tắp, không có đụng phải nhà cửa hay bức tường nào, tôi nghỉ ngờ ở đây đã không còn là nhà họ Phùng nữa."
"Ít nhất không phải là nhà họ Phùng chúng ta vào lúc trước nữa."
Phan Độ trông có vẻ rất căng thẳng, cái bóng lưng biến mất vừa rồi không còn xuất hiện lại nữa, mang đến cho anh ta một linh cảm rất xấu.
Sương mù xung quanh trông có vẻ rất quỷ dị, Phan Độ thậm chí còn suy đoán rằng đám sương mù này sẽ kết nối hai thế giới khác nhau, liệu bọn họ có thể sống sót hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc có thể thoát ra khỏi đám sương mù này hay không.
Lạc Hà, người đột nhiên xuất hiện thì lại tỏ ra rất bình tĩnh, trên tay anh ta vẫn cầm cuốn sách bìa đen, trông như một nhà truyền giáo.
Anh ta không hề di chuyển, chỉ đứng đó, dường như đang chờ đợi.
Nhưng rút cuộc còn chờ đợi cái gì, Phan Độ ở một bên cũng không dám hỏi, vừa rồi anh ta đã thử qua rồi, chỉ dựa vào chính mình, là không có cách nào đi ra ngoài.
Nếu Lạc Hà không xuất hiện, anh ta đã bị giết bởi bóng người chạy lùi "Anh nghe đi." Lạc Hà lên tiếng: "Anh có nghe thấy gì không?"
Nghe vậy, Phan Độ không xoay người nữa, mà im lặng, dần dần, một loạt âm thanh kỳ quái truyền đến tai anh ta.
Âm thanh không lớn nhưng rất dễ nhận biết.
Đó là... âm thanh của một đoàn tàu đang di chuyển!
Anh ta lập tức ngẩng đầu lên và nhìn về một hướng, khi mặt đất dưới chân anh ta rung chuyển nhẹ, Phan Độ mới nhận ra rằng, có một đoàn tàu đang tiến đến gần bọn họ trong màn sương mù.
"Là tàu hỏa!" Phan Độ nói: "Tàu hoả đến rồi!"
Gần như cùng lúc đó, Phan Độ đã xác nhận được một chuyện, không có cách nào để thoát khỏi đám sương mù này, cách duy nhất để phá vỡ thế cục chính là lên đoàn tàu hoả kia.
Trên tàu hoả có thể cũng có nguy hiểm, nhưng bọn họ lúc này không có lựa chọn nào khác, ở trong sương mù có lẽ có thể sống lâu được thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng kết quả cuối cùng nhất định sẽ là chết.
Cái bóng lưng quay lưng chạy về phía anh ta đã để lại sự ám ảnh tâm lý mãnh liệt.
Tiết tâis càng lúc càng chậm, bọn họ có thể cảm nhận được, đoàn tàu đã dừng lại rồi, sau khi đại khái xác định được phương hướng, Lạc Hà lập tức đi về phía đó.
"Đợi tôi với, anh Lạc." Phan Độ theo sát phía sau Lạc Hà, nếu như bị tách ra trong sương mù, vậy thì không biết khi nào hai người mới gặp lại.
Đi được vài phút, đột nhiên sương mù phía trước mỏng dần, sau đó một đoàn tàu hoả có vỏ sắt màu đen cũ kỹ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Khoảnh khắc nhìn thấy đoàn tàu hoả, Phan Độ đã nhận ra, đoàn tàu này chính là đoàn đã đưa bọn họ đến đây!
Hoa Tháng Năm!
Nhưng vào lúc này, Hoa Tháng Năm đã dừng lại trước mặt bọn họ, cửa mở ra, bên trên không có một chút âm thanh nào, yên tĩnh như chết vậy.
Thông qua cửa sổ xe, có thể miễn cưỡng nhìn thấy bên trong toa tàu trống rỗng.
Không có hành khách, đó là một đoàn tàu trống không.
Khi vừa mới nghe thấy có tàu đang đến gần, Phan Độ là rất vui mừng, nhưng bây giờ khi đến trước đoàn tàu, anh ta lại bắt đầu do dự, dù sao thì đoàn tàu này cũng thật quá quỷ dị. nhấc chân chuẩn bị bước vào: "Chờ một chút!" Phan Độ kêu lên thất thanh.
Lạc Hà nghe vậy, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta, hạ giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Phan Độ chạy lon ton tới, nhìn từ vị trí của anh ta, bên trong tàu mờ mờ, như thể có một tầng filter mang lại cảm giác thời gian vậy.
Anh ta cẩn thận nuốt khan, nhìn Lạc Hà, nhỏ giọng nói: "Anh Lạc, tôi cảm thấy đoàn tàu này có gì đó không ổn."
"Tôi cũng biết có gì đó không ổn, nhưng đường sống ở trên đó." Lạc Hà nói: "Nếu như lỡ chuyến tàu này, tôi không biết liệu chúng ta có thể sống sót trong sương mù bao lâu."
Theo tầm nhìn của Lạc Hà, Phan Độ đột nhiên phát hiện ra sương mù xung quanh dày hơn gấp đôi so với trước đây, dần dần, ngay cả khuôn mặt của Lạc Hà trước mặt cũng trở nên mờ nhạt.
Đột nhiên, đoàn tàu khởi động mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Lạc Hà liếc nhìn Phan Độ rồi nói: "Tôi lựa chọn lên tàu, cậu muốn làm gì thì làm." Sau đó anh ta liền nhảy lên tàu.
Phan Độ đuổi theo anh ta vài bước, cuối cùng hạ quyết tâm, cũng nhảy lên tàu.
Sau khi cả hai lên tàu, cánh cửa lập tức đóng lại, đồng thời đèn trong toa tàu cũng từ từ bật sáng.
Ánh đèn mờ ảo bật lên, xua tan sương mù xám xịt trong xe, giây tiếp theo, đồng tử của Phan Độ đột nhiên co rút lại, ngay cả hơi thở cũng đình trệ.
Bên trong toa tàu đông đúc chật kín người.
Mà điều càng quỷ dị hơn nữa là, tất cả mọi người đều quay lưng lại với anh ta.
Nhưng điều này là không thể! Bởi vì có một số ghế đối diện với anh ta, anh ta buộc mình phải tập trung sự chú ý, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Những người ngồi đối diện với anh ta, có đôi chân vẫn đặt bình thường, ngón chân hướng về phía anh ta, nhưng phần thân trên lại vặn 180 độ, chỉ để lại cho anh ta một bóng lưng quỷ dị.
Anh vô thức vươn tay ôm lấy Lạc Hà bên cạnh, nhưng không ngờ lại không có gì.
Lạc Hà biến mất rồi.
Lầm sao có thể2 Vừa nãy anh ta vẫn còn...
Không để anh ta có thời gian suy nghĩ, ở giữa hai toa tàu anh ta đang đứng, đột nhiên, ánh sáng phía trên đầu dường như tiếp xúc kém, nhấp nháy một cái.
Liếc qua khóe mắt, anh ta nhận thấy có thứ gì đó đang chuyển động trong toa, nhưng khi nhìn lên, bên trong toa vẫn như cũ.
Mọi người đều quay lưng lại với anh ta, điều duy nhất khiến anh ta cảm thấy hơi yên tâm được một chút là vẫn chưa có ai chú ý đến anh.
Nhưng ngay khi anh ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ánh sáng trên đầu lại nhấp nháy cái nữa, giây tiếp theo, sắc mặt Phan Độ chợt tái nhợt.
Anh ta không nhìn thấy ai di chuyển nhưng khoảng cách giữa anh ta và các hành khách lại gần hơn một cách quỷ dị.
Như thể tất cả bọn họ đều bước một bước về phía anh ta trong khi không chú ý vậy.
Bằng một cách hoàn toàn không thể hiểu được.
Tốc độ đèn nhấp nháy càng lúc càng nhanh, giống như đèn flash của điện thoại di động bật lên để chụp liên tục, Phan Độ cố chịu đựng đôi mắt sưng tấy và đau đớn, không dám lơ là dù chỉ là một giây.
Mỗi khi đèn sáng lại, những hành khách đó lại đều gần hơn một chút.
Lúc đầu, hành khách gần nhất cách anh ta cũng phải 5m, nhưng giờ chỉ còn 2m...
Anh ta thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng một chất lỏng sền sệt như dầu mỡ đang chảy ra từ cằm đối phương, mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt.
Gần như ngay lập tức, đối phương đã xuất hiện trước mặt anh ta.
Đèn trong xe lại tắt.
"Ah! Ah ah!"
Sự phòng ngự trong lòng Phan Độ lập tức sụp đổ, anh ta chạy về phía sau mà không thèm quay đầu lại, đầu óc trống rỗng.
Trong cơn hoảng loạn, không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng anh ta đụng phải một cánh cửa, ngay khi vừa đâm vào khiến cửa mở ra, anh ta lập tức quay người đóng cửa lại rồi dùng thân mình giữ chặt.