Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 581 - Chương 581: Biến Mất

Chương 581: Biến mất Chương 581: Biến mấtChương 581: Biến mất

"An... An toàn rồi." Dùng thân thể giữ ở cửa, Phan Độ thở hổn hển, giống như đã sống lại.

Những thứ đuổi theo anh ta quá quỷ dị, nhưng lúc này, Phan Độ càng hối hận hơn, rất hiển nhiên là anh ta đã bị lừa.

Lạc Hà xuất hiện trước đó là quỷ.

Mục đích chính là để lừa anh ta lên chuyến tàu này.

Phan Độ suy đoán rằng quỷ không thể giết người trong sương mù, bóng người chạy ngược đuổi theo anh ta chỉ là hình ảnh và không có khả năng giết người.

Chỉ để anh ta lên chuyến tàu này trong nỗi sợ hãi tột độ.

Nguy hiểm thực sự, là trên chuyến tàu hoả này.

Trong vô thức, một mùi kỳ quái xộc vào khoang mũi, anh ta cau mày, mùi này rất quen thuộc, hơn nữa...

Anh ta nghỉ hoặc quay người lại, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên, anh ta không ở trên bất kì một toa tàu nào, mà đang ở trên một ngọn đồi thấp.

Dưới chân có đất mềm.

Được bao quanh bởi một khu rừng nhỏ, những khoảng trống giữa những tán cây được bao phủ bởi một loài hoa dại màu tím không rõ nguồn gốc.

Khi làn gió chiều thổi qua, những cánh hoa tím bay lên hạ xuống mang theo hương hoa thoang thoảng.

Trăng tròn treo trên bầu trời, ánh trăng sáng tràn ngập đồi núi, gần đó có tiếng côn trùng kêu mơ hồ, chẳng những không gay gắt mà còn có một sự yên tĩnh đặc biệt trong đêm.

Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Phan Độ, anh ta loạng choạng lùi lại, đột nhiên dưới chân như vấp phải vật gì.

Khi nhìn thấy rõ ràng là cái gì đã khiến mình vấp ngã, đồng tử của anh ta đột nhiên co rút, tĩnh mạch trên trán gần như nổ tung, vẻ mặt còn cường điệu hơn cả việc nhìn thấy quỷ.

Nhưng nó chỉ là một con thỏ mà thôi.

Một con thỏ đồ chơi.

Nó có màu trắng và đầy lông, một tai cụp xuống, tai kia cong dựng Con thỏ bị giẫm lên một cái, ngã sang một bên với tư thế quái dị, dưới ánh trăng sáng, một đôi mắt như hạt thủy tinh nhìn chằm chằm vào mặt Phan Độ.

"Mày nhìn tao làm gì?" Nhất thời hai mắt đỏ lên, Phan Độ tiến lên một bước, giẫm nát con thỏ dưới chân mình: "Mày còn nhìn tao nữa, mày đừng có nhìn tao nữal!"

"Mày đã chết rồi! Mày đã chết rồi!" Phan Độ như phát điên, đá liên tiếp tới tấp, hận không thể đạp nó xuống đất.

Ký ức của 20 năm chợt ùa về trong tâm trí.

Nơi đây... anh ta đã từng đến qua.

Từng cái cây từng ngọn cỏ ở đây, anh ta đều rất quen thuộc, làm sao một con thỏ đồ chơi có thể chịu được sự tra tấn như vậy, rất nhanh, đã vỡ thành từng mảnh.

Đầu tiên là tai thỏ, sau đó là tứ chi đều bị gãy, để lộ lớp bông gòn ố vàng bên trong.

Phan Độ thở hổn hển không ngừng cho đến khi đầu con thỏ rơi ra và cơ thể nó bị vỡ thành nhiều mảnh, chỉ còn lại vài mảnh vải.

Anh ta lập tức đào một cái hố mà không cần dụng cụ, chỉ dùng tay.

Cái hố tương đối sâu, đủ để chôn con thỏ đồ chơi bị ngũ mã phanh thây này.

"Ai bảo mày quấy rầy tao, đi chết đi!" Phan Độ sắc mặt hung ác, trong mắt tràn đầy tia máu đỏ ngầu: "Năm 20 tuổi tao có thể giết chết mày, bây giờ cũng có thể làm như vậy!"

Sau khi chôn con thỏ, Phan Độ loạng choạng bỏ chạy, rời khỏi đồi núi, rừng cây và... biển hoa tím.

Ở đây anh ta cảm thấy rất khó chịu, ngột ngạt đến không thở được.

Đứng trên đồi nhìn về một hướng, nơi đó có những điểm sáng chiếu rọi, những người khác có thể không biết rõ, nhưng Phan Độ biết nơi đó có một ngôi làng nhỏ.

Chỉ có vài chục hộ dân.

Nhà của anh ta, chính là ở đó.

Những ký ức lâu đời dần dần hiện lên trong đầu, Phan Độ cắn môi mất tự nhiên cho đến khi máu chảy ra.

Anh ta là trẻ mồ côi và được một gia đình trong làng nhận nuôi khi còn rất nhỏ. mẹ ruột, trước năm tuổi anh ta đã trải qua trong sự cưng chiều của gia đính.

Cho đến khi... vào năm 5 tuổi, anh ta có thêm một người em gái.

Em gái là con ruột của cha mẹ nuôi, khi mới nhận được tin tức này, anh ta vẫn chưa hề nhận thức được, mà còn rất vui mừng vì mình có thêm một người em gái.

Sự thay đổi xảy ra vào một đêm mùa thu, hôm đó bên ngoài có gió đêm thổi, trời rất lạnh.

Anh ta nghe thấy cha mẹ nuôi ở phòng bên cạnh thì thầm, hóa ra cha mẹ nuôi đã nhận nuôi anh ta vì lý do thể chất không thể sinh con.

Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của người em gái này khiến bọn họ vô cùng vui mừng.

Cùng lúc đó, những suy nghĩ khác cũng nảy ra.

Nếu như bọn họ đã có thể sinh con rồi, vậy thì sự xuất hiện của Phan Độ không còn quá quan trọng nữa, thậm chí còn có chút chướng mắt.

Nếu như anh ta biến mất, vậy thì nói không chừng anh ta còn có thể sinh thêm một đứa nữa, sinh một đứa con trai, một đứa con ruột, để nối dõi tông đường.

Con đẻ thì kiểu gì cũng tốt hơn con nuôi.

Những ngày sau đó, cảnh ngộ của Phan Độ không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra, cha mẹ nuôi luôn dùng những lời nói bóng gió với anh ta, ám chỉ rằng điều kiện gia đình không tốt, và anh ta có thể tìm một gia đình khác.

Hơn nữa cũng đã liên hệ với người thân của cha mẹ ruột, đối phương có thể cân nhắc việc cho anh ta sống ở đó một thời gian.

Nhưng đối với những điều này, lần nào Phan Độ cũng không nói gì, cũng không trả lời, chỉ im lặng làm những gì mình nói, nỗ lực làm việc chăm chỉ.

Làm nhiều, nói ít và cố gắng đừng gây rắc rối cho cha mẹ nuôi, tất nhiên, quan trọng hơn là đừng khiến bọn họ cảm thấy mình là gánh nặng và bỏ rơi mình như rác rưởi.

Anh ta đã bị bỏ rơi một lần và không muốn lặp lại điều đó lần thứ hai.

Nhưng điều phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, một ngày nọ sau khi về nhà, anh ta nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, đó là một người phụ nữ, cô ta trang điểm phấn son, trông không giống người tốt chút nào.

Cha mẹ nuôi thay đổi thái độ thường ngày, ân cần gọi anh ta đến, sau đi, rời làng vào thành phố.

Thành phố rất đẹp rất tốt, có đồ ăn ngon, đồ chơi cũng rất nhiều.

Phan Độ mặt không biểu cảm đáp lại vài câu, rồi quay người rời đi, từ đầu đến cuối, người phụ nữ với khuôn mặt trang điểm đều nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt như đang đánh giá hàng hóa.

Phan Độ lúc đó tuy còn trẻ nhưng có thể cảm nhận được người phụ nữ này không phải là người tốt.

Quả nhiên, anh ta để mắt tới, giả vờ ra ngoài cắt cỏ, cuối cùng lén lút quay trở về, trốn dưới tường, nghe lén cuộc nói chuyện giữa cha mẹ nuôi và người phụ nữ.

Tiếp theo, anh ta đã nghe thấy thứ khiến trái tim mình tan nát, người phụ nữ nói rằng anh ta quá gầy, người mua mua về còn phải nuôi lớn để nối dõi tông đường, nếu sức khỏe không tốt thì giá chắc chắn sẽ thấp hơn một chút.

"Thấp quá, không được." Cha nuôi bấm điếu thuốc, sau đó tháo nó ra, gõ vào đế giày rồi nghiêng người nói: "Chúng ta đã nuôi nấng nó nhiều năm như vậy, thậm chí một đồng tiền ăn còn chưa kiếm được, như vậy không thể được!"

Cuối cùng, sau một hồi mặc cả, việc buôn bán gần như đã kết thúc.

Trước khi rời đi, người phụ nữ nói rằng gần đây việc điều tra rất nghiêm ngặt, cô ta đưa cho cha mẹ nuôi một khoản tiền đặt cọc, nói rằng một thời gian nữa sẽ đến đón người.

Phan Độ ngồi liệt trên đồi, nhớ lại những cảnh tượng đã xảy ra trong đầu, cha mẹ nuôi rất tốt với anh ta, nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi em gái anh đến.

Em gái... đã lấy đi tất cả những gì thuộc về anh ta!

Nếu như con bé biến mất thì tất cả mọi thứ, tình yêu của cha mẹ nuôi, sẽ quay trở lại!

Nó đáng chết!
Bình Luận (0)
Comment