Chương 582: Con thỏ
Chương 582: Con thỏChương 582: Con thỏ
Một buổi chiều nửa tháng sau, khi cha mẹ nuôi đều không có nhà, Phan Độ đưa em gái lên ngọn đồi này, dùng hòn đá đánh cô bất tỉnh, rồi ném cô vẫn còn hơi thở xuống một cái miệng giếng bỏ hoang.
Miệng giếng bỏ hoang rất nhỏ, bên trong tối tăm và rất sâu, anh ta lại cật lực chuyển mấy viên đá lớn ném xuống giếng.
Lần đầu tiên giết người, Phan Độ không những không hề sợ hãi hay hoảng sợ, trái lại rất bình tĩnh, thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng.
Cô đáng chết!
Tất cả mọi thứ đều là lỗi của cô.
Đáng lẽ cô không nên đến thế giới này!
Áp dụng những kỹ thuật học được từ phim truyền hình về cảnh sát và xã hội đen, anh ta với bộ mặt trẻ con ngây thơ, bắt đầu dọn dẹp hiện trường cũng như xóa sạch mọi dấu vết có thể để lại.
Cho đến khi dưới một gốc cây, anh ta nhìn thấy một con thỏ nhồi bông.
Hai chân con thỏ dang rộng, dựa vào thân cây, đôi mắt bằng hạt thủy tỉnh sáng lên, có lẽ vì lương tâm cắn rứt nên anh ta cảm thấy như con thỏ đang nhìn mình.
Đây là đồ chơi của em gái.
Cô vốn đã có tính cách nhút nhát nên khi ngủ luôn mang theo con thỏ đồ chơi này và đi đâu cũng mang theo bên mình.
Vừa nấy, em gái là đang chơi trò trốn tìm với mình.
Em gái là cảnh sát, còn anh ta là một tên trộm, ngay khi em gái che mắt và úp mặt vào gốc cây, anh ta đã giơ một hòn đá lên, và đập mạnh xuống đầu từ phía sau.
Suy nghĩ trong nháy mắt lóe lên, con thỏ đồ chơi này sau này có thể sẽ trở thành vật chứng, không thể giữ lại, anh ta liền kéo tai con thỏ ra, ném món đồ chơi này vào thùng rác.
Nhưng anh ta lúc đó, sẽ không bao giờ nghĩ được rằng, con thỏ này sẽ trở thành cơn ác mộng trong cuộc đời sau này của mình.
Kể từ ngày đó, con thỏ này bắt đầu xuất hiện vô số lần trong cuộc sống của anh ta, sẽ xuất hiện trên vai cha nuôi vác nông cụ đi làm về, sẽ xuất hiện trước bếp lò bận rộn của mẹ nuôi, sẽ xuất hiện trên bàn học trong lớp học của anh ta, thậm chí ở cạnh gối của anh ta sau khi đột nhiên tỉnh dậy vào ban đêm.
Anh ta thử mọi cách có thể nghĩ ra, mọi dụng cụ có thể sử dụng, giấu, khóa, chôn, đốt, xé xác, thậm chí ném đi ném lại con thỏ xuống giếng.
Nhưng lần nào nó cũng quay lại, nhìn bằng đôi mắt đờ đẫn, không nói hay cử động gì hết.
Càng quỷ dị hơn nữa là, chỉ có anh ta mới có thể nhìn thấy con thỏ này, cha mẹ nuôi, thậm chí cả giáo viên và bạn học đều không hiểu được sự hoảng sợ của Phan Độ.
Mà anh ta thì... hoàn toàn không dám giải thích.
Phan Độ chạy trốn khỏi ngôi làng này, lần này anh ta chủ động bỏ rơi cha mẹ nuôi đã đối xử tốt lại với mình sau khi em gái biến mất.
Trong thâm tâm anh ta biết rằng, đây là sự trả thù của em gái.
Anh ta chỉ có thể chạy trốn.
Chạy trốn càng xa càng tốt.
Trốn đến một nơi không ai biết, không ai nhận ra, không ai hiểu về quá khứ của mình, anh ta lang thang khắp nơi và thay đổi diện mạo theo năm tháng.
Danh tính, tên tuổi, thông tin liên lạc và thậm chí cả ngoại hình cũng đều hoàn toàn khác so với trước đây.
Anh tự tin rằng ngay cả khi cha mẹ nuôi hay thậm chí là quỷ hồn của em gái đứng trước mặt, cũng không thể nhận ra mình.
Bởi vì ngay cả chính anh ta cũng không còn nhận ra chính mình nữa.
Nhưng ưu điểm của việc này là anh ta đã hoàn toàn thoát khỏi con thỏ chết tiệt đó.
Nó không bao giờ còn xuất hiện lại nữa.
Phan Độ từng hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý và dùng giọng điệu của nạn nhân, câu trả lời của đối phương rất hàm xúc, nhưng anh ta nghe hiểu rồi.
Tất cả những điều này chỉ là do anh ta tưởng tượng ra, chứ hoàn toàn không có con thỏ nào cả, anh ta đã ném con thỏ xuống cái giếng bỏ hoang từ lâu rồi.
Cùng với người em gái chết tiệt của mình, không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng nữa.
Con thỏ mà anh ta nhìn thấy chỉ là hình ảnh, cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi dày vò bản thân, mặc dù anh ta không cho rằng mình có những điều này. thoát khỏi ngôi làng cùng ngọn đổi kia, nhưng thứ xuất hiện trước mắt đã phá vỡ ảo tưởng của anh ta.
Anh ta chưa bao giờ thực sự trốn thoát.
Con thỏ kia... đã quay lại tìm anh ta.
Không, là em gái của mình!
Là em gái đến đòi mạng của mình!
Đột nhiên, Phan Độ đang ngồi tê liệt trên đồi, cảm nhận thấy một ánh mắt âm u rùng rợn, như thể có thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp đang nhìn chằm chằm vào mình trong bóng tối.
Anh ta lập tức nhìn về một phương hướng, sau mấy cành cây, có một con thỏ im lặng ngồi đó, xuyên qua khe hở giữa các cành cây, một đôi mắt thủy tỉnh chứa đầy ác ý.
Làm sao có thể?
Phan Độ thở gấp, hơi thở nặng nề giống như ống bễ cũ bị rò rỉ, anh ta đã vừa chôn con thỏ đồ chơi, nhưng trong chớp mắt, nó lại xuất hiện trước mặt.
Không, không đúng, nó chỉ đi theo mình mà thôi!
Con thỏ đồ chơi vẫn còn lấm bùn, đặc biệt là hai chân của nó, bùn trên đó dày đến mức khiến người ta có cảm giác như nó đã bị chôn sống, rồi lại bò ra khỏi hố chôn đó.
Giống như một ác quỷ bò ra từ trong địa ngục.
"Đừng mà, đừng có quấn lấy tao nữa!" Phan Độ chạy như điên tới, tóm lấy con thỏ xé xác đánh đập, sau đó dựa vào trí nhớ của mình chạy đến cái giếng bỏ hoang, ném con thỏ xuống: "Mày đã chết rồi, mày chỉ là một người chết thôi, đừng có quấn lấy tao nữa!"
"Tất cả là lỗi của mày!"
"Mày chết đều là lỗi của mày hết!"
"Mày không nên xuất hiện trên thế giới này, mày không còn xuất hiện nữa, thì tình yêu của bọn họ sẽ đều là của tao, bọn họ sẽ mãi mãi yêu thương tao, và nuôi tao như con đẻ của họ!"
Phan Độ chộp lấy những thứ xung quanh và ném chúng xuống, đá, đất... Anh ta dường như phát điên, muốn lấp đầy cả cái giếng.
Dường như bằng cách này anh ta có thể chôn vùi những lỗi lầm mình đã mắc phải.
Nhưng đột nhiên, cơ thể anh ta chợt khựng lại, tay anh ta bốc phải Rất mềm và mịn.
Là con thỏ đó!
Nó đang tựa mình vào thành giếng, đôi mắt nhìn thằng vào anh ta, nhưng lần này, Phan Độ phát hiện ra một điều khác hẳn trước đó.
Khuôn mặt của con thỏ đang dần thay đổi, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt như hạt thủy tỉnh đó thực sự đã có hồn.
Đó là... đôi mắt của con người!
Nó vẫn bị bao phủ đầu tia máu đỏ ngầu, Phan Độ hét lên, ngay khi anh ta quay người bỏ chạy thì đột nhiên, một chân trượt xuống đất, sau đó là cảm giác rơi xuống nhanh chóng.
Anh ta đã bị rơi xuống giếng sâu.
Cái giếng sâu nơi anh ta vứt xác em gái mình!
Nhưng... sao điều đó có thể xảy ra?
Rõ ràng là anh ta đang chạy về phía sau, giếng sâu phải đang ở phía trước, đây hoàn toàn là hai hướng khác hẳn nhau.
Không có thời gian để suy nghĩ, dưới cơ thể truyền đến một cơn đau nhói, cuối cùng anh ta cũng tiếp đất, cơn đau khủng khiếp khiến tầm nhìn tối sầm lại.
Không biết bao lâu thì anh ta mới tỉnh lại, một chân bị gãy, vô tình va vào một hòn đá góc cạnh.
Bên trong giếng đã cạn từ lâu, hơn nữa còn cực kì tối tăm, nhưng điều khiến Phan Độ sợ hãi hơn nữa là tầm nhìn mơ hồ lúc ẩn lúc hiện vẫn còn đó, ngay bên cạnh anh ta.
Chuyện đã đến mức này, anh ta hạ quyết tâm, dùng tay chạm vào một hòn đá và bắt đầu đào dưới lòng đất, anh ta muốn moi xương của em gái mình ra và nghiền nát thành tro bụi!
"Mày không để cho tao sống, vậy thì tao sẽ ta lại giết mày một lần nữa!" Phan Độ hai mắt đỏ lên: "Để mày đến quỷ cũng không thể làm!"
Sau khi dỡ từng tảng đá và đào ra rất nhiều đất, anh ta cảm thấy có thứ gì đó rất mềm mại.
Đó là một chiếc tai thỏ.