Chương 584: Cổng phủ
Chương 584: Cổng phủChương 584: Cổng phủ
Một nhịp tìm yếu ớt khuấy động thần kinh của Trần Cường, anh ta không ngờ rằng Phan Độ, người không khác gì người chết, lại vẫn còn sống.
Càng li kì hơn nữa là nhãn cầu của Phan Độ đột nhiên giật giật.
"Mặc dù anh ta vẫn còn nhịp tim, nhưng đã không còn ý thức nữa." Lệnh Hồ Dũng mở miệng, nhìn anh ta nói: "Đối với kích thích bên ngoài cũng không có phản ứng."
"Tôi biết điều này, trước đây tôi đã từng làm hộ lý." Tên mập nhìn chằm chằm Phan Độ trên giường, căng thẳng nuốt khan nói: "Nói thẳng ra, là trạng thái thực vật."
"Nhưng nhiệt độ cơ thể của người thực vật cũng không thấp như anh ta." Giang Thành rút tay lại, chỉ cần chạm vào cơ thể của Phan Độ là có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng với mình.
Đánh giá theo kinh nghiệm của Giang Thành, nhiệt độ cơ thể của Phan Độ dường như chỉ mới vài giờ sau khi chết, mặc dù vẫn còn nhiệt độ cơ thể còn sót lại nhưng đã thấp hơn nhiều so với người bình thường.
"Còn ở đây nữa." Giang Thành vén quần áo của Phan Độ lên, mọi người có thể thấy rõ trên da của anh ta đã xuất hiện những mảng màu đỏ tím.
"Trên cơ thể của người sống làm sao lại xuất hiện các đốm thi." Hắn tiếp tục nói.
"Vậy bây giờ rút cuộc anh là còn sống hay đã chết?" Tên mập hỏi.
Giang Thành còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói khác liền thản nhiên vang lên: "Thân thể của anh ta đã chết rồi, nhưng linh hồn lại bị nhốt ở một nơi khác."
Người lên tiếng là người đàn ông tên Lạc Hà, không biết là ảo giác hay gì đó, cùng lúc giọng nói vang lên, mọi người đều cảm thấy mình đột nhiên yên tĩnh lại.
"Vậy... anh vẫn là đã chết rồi?" Bì Nguyễn như cũng có cùng một câu hỏi với tên mập, rất không hài lòng về thái độ chơi đố của Lạc Hà.
"Tôi không biết." Lạc Hà ngẩng đầu nhìn Bì Nguyễn: "Nhưng tôi nghĩ điều đó phụ thuộc vào việc chúng ta phải mất bao lâu để giải quyết sự kiện linh dị này."
"Nếu như chúng ta nhanh một chút, thi thể của anh ta không bị thối rữa, có thể còn có cơ hội sống sót." nhưng điều mà mọi người có thể cảm nhận rõ ràng là sự coi thường mạng sống của anh ta.
Đúng vậy, Phan Độ dù sao cũng chỉ là một người xa lạ với anh ta, họ chỉ gặp nhau vào một thời điểm cố định và không có giao thoa với nhau.
Không ai bận tâm đến thái độ của anh ta khi nói chuyện, điều mà mọi người quan tâm là liệu những gì anh ta nói có phải là sự thật hay không.
Triệu Hưng Quốc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Anh Lạc nói đúng, Phan Độ đêm qua vẫn luôn ở trong phòng với chúng ta. Nếu như có quỷ tấn công, không có lý do gì chỉ tấn công một mình anh ta."
"Anh ta là bị quỷ tấn công một cách có mục đích, về phần nguyên nhân..." Anh ta dừng một chút, đột nhiên nhìn về một phương hướng: "Tôi nghĩ chắc hẳn là ở pháp đàn."
Hiện trường đầu tiên mà bọn họ tiếp xúc bị quỷ tấn công, chính là ở pháp đàn do đạo sĩ thiên sư bố trí, hơn nữa lúc đó thi thể của đạo sĩ cũng ở đó.
"Có phải là do chúng ta đã động phải cái gì không nên động ở pháp đàn, đồng thời trêu chọc phải quỷ không?" Bì Nguyễn trầm giọng hỏi, ánh mắt hướng về phía Giang Thành.
Giang Thành đang suy nghĩ mối liên hệ trong chuyện này, đáp lại sự cầu cứu của Bì Nguyễn, chỉ chiếu lệ nói: "Cậu có thể nghĩ như vậy."
Trời đã sáng rồi, nếu chỉ rúc vào trong phòng suy nghĩ cũng chẳng ích gì, bọn họ phải ra ngoài tìm kiếm manh mối.
Về phần Phan Độ, mọi người đều cho rằng anh ta cứ ngoan ngoãn ở trong phòng là được, nếu như quỷ đã không giết anh ta ngay tại chỗ, vậy thì việc sau đó tìm anh ta tính sổ cũng không lớn.
Nói cách khác, anh ta sẽ cứ như vậy cho đến khi sự kiện linh dị này kết thúc.
Ra khỏi tòa nhà không lâu, mọi người đi dọc theo hành lang uốn khúc, tìm được một nơi giống như nhà ăn, trước đó Lưu thọt đã dẫn bọn họ đi qua nơi này, nên mọi người đều có ấn tượng.
Cánh cửa gỗ màu đen mở ra, bên trong có một chiếc bàn dài và vài chiếc ghế đẩu bằng gỗ, đủ chỗ cho mười mấy người ăn cùng một lúc.
Phòng ăn bên trong tương đối tối, trang trí rất đơn giản, bàn và sàn nhà đều có vết ố theo năm tháng.
Một số trông giống như máu khô, trong khi số khác trông giống như nấm mốc. nhà ăn dành cho người hầu hơn.
Lúc này, trên bàn dài đặt một chiếc nồi màu đen, nhiều bát đĩa, đũa đặt xiêu vẹo dọc theo bàn.
Bọn họ còn chưa kịp đến gần quan sát, đã nghe thấy tiếng bước chân kỳ quái từ sâu trong phòng ăn truyền đến, sau đó, một tấm màn đen được vén ra, một bóng người chống gậy đi ra ngoài.
"Mọi người tới đúng lúc lắm, mau ngồi xuống ăn đi." Lưu thọt chào hỏi một câu: "Cháo mới được nấu lúc sáng, mọi người tranh thủ ăn lúc còn sống đi."
Anh ta chủ động nhấc nắp nồi lên, một mùi thơm đậm đà lập tức lan tỏa, khiến cả căn phòng tràn ngập hương thơm quyến rũ này.
"Thơm quá!" Có người không khỏi nuốt khan khen ngợi.
"Mẹ kiếp, cái gì mà thơm thế?" Bì Nguyễn nhìn chằm chằm vào cái nồi màu đen, kể từ khi đến thế giới này anh ta còn chưa được ăn gì.
Điều đáng tiếc hơn nữa là trước khi bước vào thế giới này anh ta cũng vẫn chưa ăn gì.
Nhưng tên mập tựa hồ đã đoán ra, lông mày rậm nhíu lại, nghi hoặc nói: "Hình như... có mùi như súp thịt rắn, nhưng thơm thật đấy."
Nghe vậy, Phó Phù bĩu môi nói: "Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng (*), dù sao thì tôi cũng đói rồi, các anh chị muốn làm gì thì làm."
(*)Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng: chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh đối mặt với nó
Nói xong, cô là người đầu tiên bước tới ngồi xuống, Lưu thọt lập tức bưng bát cháo đưa đến, cái mặt nhăn nhó nhìn cô.
Lạc Hà là người thứ hai bước lên, có thể nhìn ra, Triệu Hưng Quốc có ý ngăn anh ta lại, nhưng dưới ánh mắt của Lưu thọt, vẫn hơi chậm hơn nửa nhịp.
"Cô bé nói không sai, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng." Giang Thành lên tiếng: "Nếu như có ý đầu độc, thì muốn tránh cũng rất khó."
Có lời nói của Giang Thành, những người khác mới miễn cưỡng bước lên, nhưng thái độ này đã biến mất sau khi uống ngụm súp thịt rắn đầu tiên.
Thật thơm quá đi.
Mấy người nhanh chóng uống hết nồi canh thịt rắn, cuối cùng Bì Nguyễn chiếm lấy nồi, dùng thìa liên tục cạo đáy nồi.
Th↠khá để t†đno tưởng. với naười có thân nhân như anh †a mà nái rút cuộc là món ngon đến như thế nào, mới xứng đáng để anh ta làm ra chuyện này.
"Ăn no rồi." Phó Phù hài lòng lau miệng, nở một nụ cười quái dị.
Giang Thành nuốt ngụm cháo cuối cùng trong miệng, đặt bát đũa xuống, nói với Lưu thọt đang dọn bàn: "Hôm nay chúng tôi muốn đi dạo một vòng trong Phùng phủ, có gì cần chú ý không?"
"Tình hình chung quanh đây không được yên bình." Lưu thọt mở to mắt nói: "Trong trấn mọi người đều biết chuyện gì xảy ra trong phủ, nếu nhất định phải ra ngoài đi dạo, nhất định không được nói mình đến từ Phùng phủ."
"Cònn nữa." Giọng điệu của Lưu thọt đột nhiên trở nên cứng rắn hơn, toàn bộ khí chất của anh ta cũng theo đó thay đổi, tấm lưng vốn đang gù dường như thẳng hơn rất nhiều, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Thành, nghiêm túc nói: "Hãy nhớ nhất định phải quay về khi trời tối."
"Tại sao phải như vậy?" Bì Nguyễn thấy không có ai hỏi gì, yếu ớt hỏi.
"Chỉ cần trời tối, cổng phủ sẽ đóng lại, cho dù là ai gọi cổng cũng sẽ không mở." Lưu thọt nhìn Bì Nguyễn, âm hiểm nói: "Không có người nào có thể gọi cửa nhà họ Phùng vào ban đêm."