Chương 585: Studio chụp ảnh
Chương 585: Studio chụp ảnhChương 585: Studio chụp ảnh
Dường như bị ánh mắt của Lưu thọt dọa sợ, mãi đến khi bước ra khỏi cổng Phùng phủ, sắc mặt Bì Nguyễn mới khá hơn một chút, anh ta không ngừng xoa xoa cánh tay của mình: "Vừa rồi mọi người có nhìn thấy không? Cái tên Lưu thọt này nhất định có vấn đề, ánh mắt mà anh ta nhìn em có vấn đề."
Chỉ cần là con người cũng đều có thể nhận ra Lưu thọt có điều gì đó không đúng, nhưng có một số người chỉ dựa vào cảm giác, trong khi một bộ phận những người khác lại giỏi tìm ra bằng chứng.
"Mọi người có chú ý tới bát đũa không?" Trần Cường nói, giọng nói nén xuống rất thấp, như thể lo lắng phía sau sẽ có thứ nghe thấy.
"Chúng ta có 11 người, nhưng anh ta chỉ đưa 10 bộ bát đũa." Lâm Uyển Nhi liếc nhìn một cái rồi nói: "Anh ta không tính phần của Phan Độ."
Bát đũa là đã được bày sẵn trên bàn trước khi bọn họ đến, cho nên trước khi bọn họ đến, Lưu thọt đã biết bọn họ thiếu mất một người.
Từ 11 người, chỉ còn 10 người.
"Có khi nào chỉ là trùng hợp không?" Có người hỏi, dù sao thì có thiếu một đôi bát đũa cũng không phải chuyện gì to tát, nói không chừng chỉ là nhớ nhầm mà thôi.
Nhưng Giang Thành dừng chân lại, chỉ nói một câu đã khiến anh ta ngậm miệng lại: "Anh còn nhớ lúc mới vào Phùng phủ, giữa bọn họ đã nói gì không?"
Bọn họ ở đây, đương nhiên là chỉ Ngô Nhị Cẩu và Lưu thọt.
Lưu thọt hỏi Ngô Nhị Cẩu, những người này có phải là người mà Cục trưởng Kiều yêu cầu chuyển đến không, sau đó còn đặc biệt hỏi về số lượng người.
Ngô Nhị Cẩu trả lời rất rõ ràng, 11 người.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là, sau khi bọn họ bước vào cổng, Lưu thọt đang dẫn đường ở phía trước còn đột nhiên quay người lại, dùng một con mắt của mình nhìn chằm chằm vào mọi người, ánh mắt quét qua từng người một.
Giang Thành chú ý tới lúc đó môi của Lưu thọt đang mấp máy, rõ ràng là đang đếm số người.
Trải nghiệm tương tự khiến hắn nhớ lại cảnh tượng lúc đầu ở thôn Tiểu Thạch Giản, bọn họ cũng được mời đến với lý do tương tự, để trở thành quỷ chết thav Ủa dân làng. Lần này... liệu có giống như vậy không?
Nhưng con quỷ lần này mang đến cho Giang Thành cảm giác không giống như là trả thù một cách đơn giản, mặc dù hiện tại manh mối có rất ít, hơn nữa hầu như đều chỉ vào nhà họ Phùng, nhưng Giang Thành lại có một loại dự cảm rất kỳ quái.
Không giống như những người khác tập trung sự chú ý vào nhà họ Phùng, hắn cho rằng ưu tiên hàng đầu là điều tra rõ ngọn ngành về đoàn tàu kia.
Số hiệu Hoa Tháng Năm.
Đó mới là nguồn gốc của linh dị.
Thị trấn không lớn cũng không nhỏ, nhưng đường phố cũng khá ngay ngắn trật tự, thời gian rời khỏi nhà họ Phùng còn khá sớm, những người bán hàng đã bày hàng sẵn ở hai bên đường, tiếng rao bán không ngừng vang lên.
Một số quán ăn sáng chỉ đơn giản bày hai chiếc bàn và đặt một vài chiếc nồi hấp để hấp bánh bao màn thầu các loại, cũng được coi là đã mở cửa.
Hơi nước dày đặc tràn ngập không khí, tăng thêm sức sống cho cả con phố.
Sau khi rời khỏi Phùng phủ, mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nói ra cũng thật kỳ lạ, sau khi bước qua cổng của Phùng phủ, ngay cả ánh nắng chiếu vào người cũng không cảm thấy ấm áp.
Bên trong và bên ngoài cánh cửa, dường như là hai thế giới.
Khi đi ngang qua một tòa nhà, Giang Thành thản nhiên liếc một cái, tòa nhà này chia làm rất nhiều cửa hàng, bởi vì đối diện với đường phố nên kinh doanh rất tốt.
Một trong số đó có cửa sổ kính dạng lưới, khá dễ thấy trong các cơ sở kinh doanh, đó là một studio chụp ảnh, với nhiều bức ảnh treo trên những ô cửa kính trong suốt.
Dùng con mắt thẩm mỹ hiện tại để đánh giá, chúng đều là những bức ảnh đen trắng cũ kỹ, pixel cũng không tốt cho lắm, có lẽ là do tư thế chụp ảnh, mà những người trong hình cứ mang đến cho người ta cảm giác cứng nhắc đờ dẫn.
Sau khi xem mấy bức ảnh, Giang Thành đang định rời tầm mắt đi, thì đột nhiên phát hiện ra một vài bức ảnh khác thường.
Bức ảnh được treo ở một vị trí khá kỳ lạ, là ở vị trí chính giữa hơi thấp hơn môêt chút thâna thường eế không dễ chú ý thấv cảm đñiác đó aiếna như là ông chủ muốn treo lên, nhưng lại không thể làm quá lộ liễu.
Những người trong ảnh đều đi guốc gỗ, mặc quần áo rộng thùng thình, phần tay áo rủ xuống quá mức, đàn ông đứng ở giữa, hầu hết đều cầm kiếm.
Có lẽ là bởi vì chiều cao cơ thể, cảm giác như nếu thanh kiếm trên thắt lưng của bọn họ có thể đứng thẳng, thì gần như cũng không thấp hơn người là bao nhiêu.
Trong bức ảnh, địa vị của phụ nữ rõ ràng thấp hơn đàn ông rất nhiều, những người phụ nữ đứng xếp hàng hai bên, lông mày cụp xuống, đầu cúi thấp, thể hiện sự phục tùng cao độ.
Mái tóc búi cao, khuôn mặt nhợt nhạt, ngay cả trong một bức ảnh đen trắng, đôi môi của bọn họ vẫn đỏ tươi như thể vừa được nhuộm máu vậy.
"Người Nhật?" Hòe Dật cũng chú ý tới điểm này, đột nhiên nói.
Nói một cách logic, chiến tranh vừa kết thúc, việc treo ảnh quân xâm lược bây giờ thực sự không phù hợp, nhưng xét từ góc độ nhiếp ảnh thuần túy, những bức ảnh này quả thực là đẹp nhất trong số tất cả các bức ảnh.
"Mẹ kiếp, ông chủ này đúng là cái thứ không ra gì!" Tên mập nhìn chằm chằm vào bức ảnh, tức giận nói: "Chụp cho người Nhật đẹp như vậy, còn người của mình thì làm tùy tiện qua quýt ."
"Chụp cho người Nhật không dám không làm tốt, chuyện này liên quan trực tiếp đến việc cả gia đình lớn nhỏ của ông chủ có thể giữ được mạng sống hay không." Trần Cường sờ cằm nói: "Nhưng nếu sau khi chiến tranh kết thúc, mà vẫn còn treo những bức ảnh này, vậy thì lại có vấn đề."
Ngay đúng lúc mọi người đang bàn việc đi vào để dạy cho ông chủ một lớp giáo dục lòng yêu nước có trả phí, thì cửa kính của studio chụp ảnh đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong, sau đó có một người bước ra.
"Là mọi người!" Ngô Đại Lực trong tay cầm một cái túi màu đen, nhìn thấy đám người Giang Thành, nhất thời ngây người ra một chút.
"Ngô đại ca." Giang Thành gật đầu ra hiệu nói: "Thật là trùng hợp, chúng tôi vừa mới từ Phùng phủ ra, không ngờ anh cũng ở đây."
"Còn không phải sao? Vừa hay, tôi cũng đang định đi tìm các cậu, bây giờ tôi đỡ phải đặc biệt chạy đến Phùng phủ nữa." Ngô Đại Lực mở túi da màu đen ra nói: "Không phải các cậu muốn tìm Tháng... tìm thông tin về chuyến tàu đó sao? Tôi đúng là đã tìm thấy một ít."
Ở đây đông người nhiều tai mắt, nên bọn họ đã tìm một chỗ vắng vẻ trong một con ngỡ, để lấy một số thứ của Ngô Đại Lực đưa cho.
Đó là môêt sế bức ảnh: và môêt eế tờ báo được cắt ra. Phần chân trang của tờ báo đã chuyển sang màu vàng, dường như đã lâu lắm rồi, theo sự hướng dẫn của Ngô Đại Lực, bọn họ tìm thấy một bài báo ở một vị trí kín đáo phía trên.
"Đoàn tàu số hiệu Hoa Tháng Năm dừng lại vào đêm khuya không rõ lý do, tại sao toàn bộ nhà ga đều bị thiết quân luật?"
Bên dưới là một số báo cáo cụ thể, có thể thấy người viết bài báo này cũng chỉ biết đại khái, thậm chí còn không bằng những thông tin mà bọn họ nắm được, toàn bộ bài viết đều là những suy đoán và phỏng đoán, dẫn dắt theo phương hướng vào sức mạnh kỳ quái hay thần linh gì đó.
Mặc dù thực tế quả thực cũng là như vậy.
Nhưng điều thực sự khiến Giang Thành quan tâm chính là một bức ảnh được đưa vào bài báo, bức ảnh này tuy không rõ lắm nhưng có thể thấy là được chụp sau khi đoàn tàu đến ga.
Do góc nhìn nên chỉ nhìn thấy nửa sau đoàn tàu, khoảng 5,6 toa.
Khi ánh mắt dần dần dán chặt, Giang Thành nhìn chằm chằm vào phần đuôi tàu, nếu hắn nhớ không lầm thì, dị biến là xảy ra ở toa cuối cùng.
Ở đó đều là những người già và trẻ em đã chết, quay lưng về phía cửa tàu, tất cả đều có khuôn mặt vô cùng quỷ dị.
"Đưa ảnh cho tôi." Giang Thành đưa tay ra, nhưng sự chú ý vẫn tập trung vào trên tờ báo.
Rất nhanh, sau khi nhận lấy bức ảnh đoàn tàu và so sánh, Giang Thành đã có phát hiện mới.