Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 586 - Chương 586: Toa Tàu

Chương 586: Toa tàu Chương 586: Toa tàuChương 586: Toa tàu

"Có phát hiện gì vậy?" Giọng nói của Triệu Hưng Quốc không thể che giấu sự khẩn trương, Phan Độ đang trong tình trạng rất xấu, mặc dù vẫn còn nhịp tim, nhưng không khác gì một người chết ở các khía cạnh khác. Điều đáng sợ hơn nữa là cơ thể của anh ta đang bắt đầu dần dần phân hủy.

Giang Thành ổn định lại tinh thần, chỉ vào toa xe cuối cùng: "Mọi người hãy nhìn xem, toa tàu này có gì khác biệt với những toa tàu khác?"

Đánh giá từ bức ảnh duy nhất còn lưu lại, toàn bộ đoàn tàu số hiệu Hoa Tháng Năm trông giống như tạm thời được ghép vào với nhau.

Ngoại trừ một số toa đầu tiên tương đối đồng nhất, những toa còn lại trông giống như được tháo dỡ từ các đoàn tàu khác, rồi sau lắp ráp lại với nhau.

Nhưng dù sao cũng là những năm tháng chiến tranh, nên cũng không có gì phải kén chọn cả.

Thấy không có người nào phản ứng, Giang Thành tiếp tục giải thích: "Tuy rằng có rất nhiều toa tàu là được ghép lại với nhau, nhưng toa cuối cùng mới là đặc biệt." Hắn nhấn mạnh: "Đây không phải là toa tàu để cho người ngồi, mà là một toa chở hàng dùng để kéo hàng."

"Anh ấy nói đúng, toa tàu này không có cửa sổ." Ánh mắt Lệnh Hồ Dũng đảo qua đảo lại mấy bức ảnh, sau đó nói: "Hơn nữa... kích thước và vị trí của cửa cũng không đúng."

Mặc dù ánh sáng của bức ảnh tương đối tối, nhưng toa tàu cuối cùng lại mang đến cho mọi người một cảm giác rất kỳ quái, là loại kỳ quái mà vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Toa tàu hình chữ nhật bị bóng tối bao trùm, giống như một cỗ quan tài nặng nề ngột ngạt.

Nghe thấy đám người Giang Thành đang thảo luận, Ngô Đại Lực người đưa bức ảnh đến cũng tò mò sáp tới gần, nhìn bức ảnh nói: "Các cậu đang nói đến toa tàu cuối cùng đấy à, chuyện này tôi cũng biết một chút, cậu em này nói đúng đấy, toa tàu này quả thực không có người ngồi, là dùng để chở hàng."

"Chở hàng gì vậy?" Giang Thành ngẩng đầu hỏi.

Hắn mơ hồ có một loại trực giác rằng, vấn đề nằm ở toa tàu cuối cùng.

"Ừm..." Ngô Đại Lực suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là một số lương thực và quần áo mùa đông gì đó, Phùng lão gia là một người tốt bụng, biết những người dân bị nạn thiếu lương thực và quần áo nên đã chuẩn bị một ít cho bọn họ."

Trần Cường dường như nhận ra điều gì đó, hơi nheo mắt lại: "Cho nên... những thứ ở toa tàu cuối cùng đều là của Phùng lão gia chuẩn bị."

"Chính là như vậy." Ngô Đại Lực gật đầu.

Nói xong, Ngô Đại Lực rõ ràng cảm giác được thái độ của những người trước mặt đã thay đổi, không khỏi nghỉ hoặc hỏi: "Sao vậy, có vấn đề gì à?"

"Không có vấn đề gì, chỉ không ngờ rằng ở thời đại đó, mà Phùng lão gia vẫn có thể ra tay giúp đỡ những người dân bị nạn." Lạc hà trông vẫn điềm tĩnh như cũ, Ngô Đại Lực người đang nhìn anh ta cũng cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Đúng rồi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây." Ngô Đại Lực vẫy tay với mọi người: "Nếu các cậu cần gì có thể trực tiếp đến tìm tôi."

"Bình thường tôi không hay ở đồn cảnh sát, mọi người đến quầy trà bánh hỏi thăm là có thể tìm được tôi."

Theo hướng chỉ tay của Ngô Đại Lực, bọn họ nhìn thấy một quầy trà bánh ngoài trời được chống đỡ bởi một mái hiên đổ nát và một vài chiếc bàn gỗ bên dưới.

Việc kinh doanh cũng được coi là khá tốt, những người bên trong ăn mặc đủ kiểu khác nhau, rõ ràng là nơi tam giáo cửu lưu đủ hạng người hội tụ, nói chung những nơi như thế này thường là có tin tức nhanh nhất.

Khi bóng dáng của Ngô Đại Lực đã biến mất trong dòng người, mọi người mới thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự lo lắng giống nhau trong mắt đối phương.

"Tôi cảm thấy toa tàu cuối cùng có vấn đề." Hòe Dật sờ sờ cằm, thẳng thắn nói: "Nhà họ Phùng rất có khả năng là đã giấu diếm thứ gì đó rất khủng khiếp ở trong toa xe cuối cùng. Việc từ thiện vận chuyển những người dân bị nạn chỉ là giả, mà muốn đưa thứ đó vận chuyển ra khỏi Thị trấn Đá Xám mới là thật."

"Như vậy, những chuyện xảy ra sau đó cũng đã có thể giải thích, sở dĩ nhà họ Phùng trở thành như thế này hiện tại, chính là bởi vì thứ đó quay lại báo thù." Trần Cường bổ sung thêm.

Bì Nguyễn cẩn thận nuốt nước miếng: "Thứ gì, các anh rút cuộc là đang nói cái quái gì vậy? Khiến cho nhà họ Phùng thành ra thế này chỉ có thể là quỷ thôi chứ còn gì nữa."

"Ý của các anh là... nhà họ Phùng đã phong ấn quỷ ở bên trong toa tàu cuối cùng. Vốn dĩ là muốn chuyển quỷ ra khỏi thị trấn Đá Xám, nhưng điều không ngờ tới là, được nửa đường thì con quỷ đó lại chạy ra khỏi toa Bì Nguyễn càng nói càng quái dị, sợ hãi và bối rối trộn lẫn vào nhau.

Đương nhiên, nhà họ Phùng không thể có năng lực khống chế quỷ, nhưng vào lúc này, mọi người đều đã đoán ra được thứ ở trong toa tàu cuối cùng.

Hơn nữa suy đoán này chắc chắn đến hơn 90%.

Thứ được vận chuyển trong toa cuối cùng, cũng giống như bọn họ - môn đồ.

Hơn nữa có khả năng cực kì cao là sắp mất kiểm soát.

Bằng cách phân loại ra những manh mối hiện có trong tay, Giang Thành và những người khác mạnh dạn suy đoán rằng môn đồ này đến từ nhà họ Phùng, thậm chí có thể là ruột thịt trực hệ của bọn họ.

Bởi vì cánh cửa bên trong cơ thể sắp mất kiểm soát nên người trong nhà họ Phùng đã nhân lúc đối phương vẫn còn một chút ý thức, nhốt gã vào một toa tàu kín mít, muốn chuyển gã đi nơi khác.

Nhưng trên đường đi đã xảy ra sự cố, cánh cửa trong cơ thể người này đã bị ăn mòn hoàn toàn, lời nguyền... đã nổ ra.

Thứ đằng sau cánh cửa đã chạy ra ngoài, và đây mới là nguyên nhân dẫn đến thảm kịch của đoàn tàu mang số hiệu Hoa Tháng Năm.

Phó Phù theo thói quen cắn móng tay, để sẵn sàng bình tĩnh lại suy ngẫm, trông cô đã mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây: "Mặc dù nghe thì có vẻ là như vậy, nhưng có một điểm vẫn chưa được lý giải."

"Tại sao có một số người chết ở bên trong toa tàu, nhưng một bộ phận người còn lại lại biến mất một cách bí ẩn?" Phó Phù chỉ ra mấu chốt của vấn đề.

Cũng giống như con người, hầu hết quỷ cũng có những thói quen hành vi riêng, theo quan điểm của họ, con quỷ trong nhà họ Phùng này sẽ giết người theo phương thức rất quỷ dị.

Đồng thời, người chết đi còn mang theo bộ mặt cười quỷ dị.

Nhưng xét theo tình hình hiện tại, con quỷ này vẫn không tồn tại năng lực trực tiếp khiến người ta biến mất, những người dân bị nạn trên đoàn tàu không phải hàng nghìn thì cũng là hàng trăm, một vụ mất tích tập thể quy mô lớn như vậy không thể giải thích là ngẫu nhiên.

Manh mối không nhiều, chỉ vừa đủ để hỗ trợ bọn họ suy luận tới đây, thảo luận thêm cũng không có ý nghĩa gì, tuy nhiên, qua đợt điều tra này, mọi người đã đạt được đồng thuận ở một số điểm.

Thứ nhất, con quỷ bám lấy nhà họ Phùng không phải là người dân bị nạn nhân.

Thứ hai, những sự việc linh dị trên chuyến tàu mang số hiệu Hoa Tháng Năm là do môn đồ ở toa cuối cùng gây ra, môn đồ xuất phát từ người nhà họ Phùng, cánh cửa trong cơ thể gã trong quá trình vận chuyển đã bị ăn mòn hoàn toàn, thứ sau cánh cửa đã chạy ra ngoài, mới dẫn đến tai họa.

Thứ ba, con quỷ này đang có mục đích trả thù nhà họ Phùng, mà hiện tại nó đang ở ngay bên trong Phùng phủ.

"Ưu tiên hàng đầu là điều tra xem nhà họ Phùng năm đó rút cuộc là đã giấu ai trong toa tàu cuối cùng kia." Lệnh Hồ Dũng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nói không chừng từ bọn họ, chúng ta còn có thể biết được một số manh mối về năng lực của con quỷ này."

Nếu như năm đó nhà họ Phùng lựa chọn chuyển người này đi, vậy thì nhất định là bọn họ đã nhận ra người này có gì đó quỷ dị.

Nói theo cách khác, người này chắc chắn đã kích hoạt năng lực cánh cửa của mình.

Nhưng Giang Thành lại lắc lắc đầu: "Chưa đến phút cuối cùng, bọn họ sẽ không nói đâu, chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ, nếu như khiến người trong trấn biết chuyện Hoa Tháng Năm đều là do bọn họ một tay gây ra, thì cho dù quỷ có không giết hết người nhà Phùng đi nữa, người dân ở thị trấn Đá Xám cũng sẽ không buông tha cho họ."
Bình Luận (0)
Comment