Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 587 - Chương 587: Tiếng Ca

Chương 587: Tiếng ca Chương 587: Tiếng caChương 587: Tiếng ca

Cho dù là nhà họ Phùng có chịu chờ đợi, thì bọn họ cũng không thể chờ được nữa, Phan Độ đã xảy ra chuyện, nếu như chuyện này không nhanh chóng giải quyết, thì quỷ mới biết lần sau sẽ đến lượt ai.

Hơn nữa đối với suy đoán của Lạc Hà, Giang Thành cũng không mấy tin tưởng, cho dù có thể giải quyết được sự kiện linh dị này, Phan Độ cũng chưa chắc có thể cứu được.

Lùi lại một bước nói, cho dù là thực sự cứu được, ai có thể đảm bảo rằng, Phan Độ tỉnh lại kia chính là con người của lúc trước, chứ không phải thứ quỷ dị nào đó, mượn cơ thể của Phan Độ để tái sinh.

Trong lúc hoảng hốt, Giang Thành chợt nhớ đến đoạn ghi âm trước đó do Lạc Hà phát ra, trong đó có giọng nói đã mất tích từ lâu của Na Như Hổ.

Giọng nói của Na Như Hổ nghe có vẻ vô cùng thê thảm, anh ta rên rỉ đau đớn, cầu xin thứ gì đó hãy trả lại cho mình bộ da.

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, thứ đó chính là quỷ.

Con quỷ tiêu diệt cả đội của Na Như Hổ, gần như xóa sổ nhà họ Phùng.

Điều đáng buồn là con quỷ này thực chất lại chính là do nhà họ Phùng thả ra.

Nhưng điều mà mọi người cho đến bây giờ vẫn không thể hiểu rõ là, con quỷ kia rút cuộc phải căm hận nhà họ Phùng đến mức nào, nhà họ Phùng chỉ là đưa gã đi thôi.

Bên trong này... dường như có rất nhiều bí mật không thể để người khác biết.

Nhìn lại, từ nơi bọn họ đang đứng vừa hay có thể nhìn thấy một góc nhà họ Phùng, bức tường cao màu xám nhạt đứng đó, như thể ngăn cách hai khoảng thời gian và không gian.

Từ xưa đến nay, những câu chuyện diễn ra trong thâm viện luôn bao trùm một giai điệu buồn bã, bi thương, phó bản đã xảy ra của thời nhà Tống cũng vậy, ở đây hắn lại có cảm giác tương tự.

Ở bên trong Phùng phủ, bầu không khí gần như ngột ngạt vì sự hiện diện của quỷ nên mọi người đều ăn ý với nhau đi dọc theo con phố.

Mới đến thế giới này không lâu, mọi người đều chưa hoàn toàn thích nghỉ được, bầu không khí hoàn toàn khác biệt với xã hội hiện đại đã tạo cho họ cảm giác chán nản. Mặc dù chiến tranh giành thắng lợi, nhưng trong mắt người qua đường vẫn nhiều hơn là sự mờ mịt hoang mang, nỗi đau và bóng tối do cuộc chiến tàn khốc để lại sẽ phải mất thời gian mới dần dần xoa dịu được.

Lại đi thêm một đoạn đường, nơi này không được phồn hoa cho lắm, hai bên quầy hàng thưa thớt, phần lớn là những người già tóc bạc trắng, cùng một số trẻ em mặc quần áo đơn giản thô sơ, mặt mũi lấm lem.

Trên bức tường hai bên còn sót lại dấu vết của súng đạn, rất nhiều gỗ và gạch cháy đen, nhìn xa hơn nữa là một cảnh tượng tan hoang.

Ngọn lửa chiến tranh cũng đã thiêu rụi vùng đất này, những gì nhìn thấy trước mắt là một lịch sử đẫm máu, điều này có sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn bất kỳ bộ phim tài liệu hay bản ghi âm nào tự nhận là hoàn toàn thực tế.

Trước cửa một tòa nhà bị đánh bom gần như chỉ còn lại những chiếc kệ, một mảnh vải vuông rộng chừng mét vuông được trải ra, mảnh vải bẩn thỉu như nhặt được ở đâu đó, khó mà có thể nhận ra được màu sắc trước đây.

Trên tấm vải có một số đồ thủ công nhỏ, còn có một số búp bê đan thành, vài người phụ nữ Nhật Bản đang ngồi xung quanh tấm vải, trong đó một người đang ôm một đứa trẻ trên tay.

Có lẽ vì đói nên đứa trẻ cứ khóc mãi, người phụ nữ chỉ có thể thì thầm an ủi.

Bản thân cô không đủ ăn, thì làm gì có sữa để nuôi con.

Tên mập tận mắt nhìn thấy cảnh này, liền dừng lại, tiếp theo chậm rãi lắc đầu.

"Cảm thấy bọn họ thật đáng thương?" Giang Thành liếc nhìn mấy người phụ nữ một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía tên mập, giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước.

Nhưng điều khiến Giang Thành hơi kinh ngạc chính là tên mập vốn tốt bụng, lại hiếm có làm động tác lắc đầu, kiên quyết nói: "Không có."

Anh ta im lặng vài giây rồi nói tiếp: "Tôi cũng đã từng cảm thấy bọn họ đáng thương, nhưng ai sẽ thương hại chúng ta? Bọn họ vẫn còn cơ hội ở đây, vẫn còn cơ hội sống tiếp, nhưng còn anh chị em của chúng ta, những đồng bào bị họ sát hại thì sao, ai sẽ thương hại cho họ?"

"Con người phải học cách trả giá cho hành động của mình, làm gì có nhiều chuyện gặp nhau mỉm cười một cái là quên đi mối hận thù, bây giờ bọn họ vẫn còn sống, đã là sự nhân từ lớn nhất rồi."

Nghe vậy, Giang Thành hít sâu một hơi, cảm thán nói: "Thật đáng "Đáng tiếc..." Tên mập quay đầu lại, vẻ mặt kỳ quái nhìn Giang Thành, không biết hắn lại đang xảy ra chuyện gì.

Anh ta sẽ không ngờ tới là Giang Thành vốn định nhân cơ hội này giáo dục cho mình một trận, nhưng câu trả lời của tên mập lại khiến hắn không thể tìm ra lỗi, đành phải bỏ cuộc.

Ngay khi bọn họ mới rời đi, một tiếng ca chợt vang lên từ phía sau, tiếng ca vô cùng buồn bã, bị gió cuốn đến, mang theo một chút ảo ảnh thanh tao.

Ngay cả khi nó được biểu diễn bằng ngôn ngữ khác, nhưng vẫn có thể nghe thấy nỗi buồn của người hát, nhưng khiến mọi người phải dừng bước, thậm chí đột nhiên mở to đồng tử, lại là một chuyện khác.

Bọn họ nhận ra tiếng ca.

Không đúng, là giai điệu của bài hát này.

Nó thực sự giống hệt với âm nhạc làm nền cho tiếng kêu đau đớn của Na Như Hổ trong đoạn ghi âm.

Chỉ dùng mấy cái màn thầu, rất dễ dàng đã nghe ngóng được tên bài hát này từ một số người phụ nữ - "Hoa anh đào rơi."

Về bài hát này, ở chỗ bọn họ còn có một câu chuyện đằng sau, nói về việc nếu bạn làm một chuyện khiến mình hối hận, hoặc làm tổn thương ai đó, vậy thì khi đến mùa hoa anh đào rụng, hãy tự tay làm một người rơm, rồi sau đó đặt người rơm dưới cây hoa anh đào.

Chờ sau một cơn mưa, hoa anh đào rụng hết, nếu như người rơm cũng theo đó mà biến mất, vậy thì điều đó có nghĩa là các vị thần đã chấp nhận thỉnh cầu của bạn.

Thần linh sẽ cho bạn cơ hội để bù đắp những lỗi lầm đã mắc phải, hoặc là hồi hận, đương nhiên là trong một giấc mộng không rõ đầu đuôi.

Chỉ cần trái tim của bạn đủ chân thành, mọi thứ sẽ trở thành hiện thực khi bạn thức dậy sau giấc mộng.

Những người bạn từng yêu thương sẽ thay đổi suy nghĩ và bắt đầu lại với bạn. Những điều sai trái bạn từng làm sẽ được bù đắp. Thậm chí... những người thân đã khuất của bạn sẽ xuất hiện trở lại trước mặt khi bạn thức dậy, mỉm cười chào đón bạn giống như trước đây.

Nhưng đồng thời người phụ nữ cũng cho biết, vị thần linh này không hề thân thiện như bề ngoài, hầu hết những yêu cầu của ngài đối với con người đều dựa trên tâm lý đùa giỡn với thế giới.

Nếu sự biểu hiện của bạn trong giấc mộng không làm ngài hài lòng hoăc thâm chí khiến noài khá chiu thì naài eã aifữ ban trona điấc mêng mãi mãi.

Để ở bên ngài, chuộc lỗi cho những gì bạn đã làm.

Hơn thế nữa, ngài thậm chí còn sẽ mặc quần áo của bạn, trang điểm như bạn.

Nói xong, người phụ nữ dường như cảm thấy những điều này thật khó hiểu đối với những người trước mặt, cùng lúc đó, cô càng lo lắng những người này sẽ trở mặt làm hại mình, vì thế, nói thêm một cách khô khan rằng đây chỉ là truyền thuyết và không nên coi là thật.

Đại khái... đại khái chỉ có thể coi là một loại mong muốn của con người, hối hận chính là hối hận.
Bình Luận (0)
Comment