Chương 588: Thoả thuận
Chương 588: Thoả thuậnChương 588: Thoả thuận
"Bài hát này được lưu truyền rất rộng rãi ở chỗ các cô phải không?" Người đặt câu hỏi này là Lạc Hà, với đôi mắt xanh lam đậm khiến anh ta trở nên rất đặc biệt trong lòng mọi người.
Bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, người phụ nữ không khỏi cúi đầu xuống, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ: "Thật ra cũng không rộng rãi lắm, chỉ ở khu vực xung quanh chỗ quê tôi thôi."
Thông qua sự giới thiệu của người phụ nữ, mọi người được biết, người phụ nữ này xuất thân từ một nơi hẻo lánh, ở quê của cô có một ngôi miếu thần, thờ vị thần linh tượng trưng cho người rơm.
Hàng năm, khi hoa anh đào sắp tàn, sẽ có người đến miếu xin thần quan đương trị người rơm, người rơm xin được sẽ được mang về nhà, đặt dưới gốc cây hoa anh đào.
Ánh mắt của Lạc Hà quét qua khuôn mặt của mấy người phụ nữ, bị ánh mắt của anh ta nhìn đến, mấy người phụ nữ nhút nhát đều lần lượt cúi đầu, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Thu hồi lại ánh mắt, Lạc Hà quay đầu lại nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng: "Các cô... đều là đến từ cùng một nơi sao?"
"Đúng vậy." Người phụ nữ nhỏ giọng đáp lại: "Chúng tôi là cùng nhau chuyển đến đây, người ... người trong thị trấn Đá Xám đều là đến từ quê tôi."
Mọi người đều hiểu ý của người phụ nữ này, người Nhật Bản ở thị trấn Đá Xám đều đến từ cùng một nơi, trông có vẻ như là những người lính đầu tiên là chiếm đóng nơi này bằng vũ lực, sau đó mang theo gia đình và đồng hương của họ đến đây.
Dù sao thì Nhật Bản cũng là một quốc đảo, đất đai và tài nguyên đều rất nghèo nàn.
Điều này rất phổ biến trong chiến tranh, được coi là nguyên mẫu của một trung đoàn tiên phong.
Trên cơ sở chiếm đóng quân sự, xâm lược văn hóa dần dần làm mờ đi bản sắc của người dân, so với việc chỉ dùng vũ lực thì đây là phương pháp nô dịch, diệt chủng.
"Cô tên là gì?" Giang Thành nhìn chằm chằm người phụ nữ, rồi hỏi.
Người phụ nữ ôm chặt đứa trẻ vào lòng, dùng giọng rất nhỏ nói: "Mọi người cứ gọi tôi là Yoko, là được."
Giana Thành a↠đầu không chút do dự nói thẳng: "Vâv đước rồi Yoko, các cô vẫn luôn ở gần khu vực này phải không?"
Nghe vậy, Yoko đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, Giang Thành nhìn thấy liền bình tĩnh giải thích: "Cô đừng sợ, trong khoảng thời gian này có thể có một số vấn đề chũng tôi muốn hỏi cô."
"Chúng tôi cũng không phải là lúc nào cũng ở đây, tất cả chúng tôi... đều là... đều là..." Yoko nói được một nửa thì không nói được nữa, rất hiển nhiên là, tình hình hiện tại của bọn họ không hề ổn.
Sợ là ở đâu có thể tìm được miếng ăn thì bọn họ sẽ đến đó, không có một chỗ dừng chân cố định, thậm chí còn bị người ta truy đuổi đây đó.
"Như thế này đi, mấy ngày tới các cô cứ ở lại đây, tôi có thể tới gặp các cô bất cứ lúc nào." Giang Thành nói: "Để làm thù lao, tôi sẽ mua hết những thứ đồ này của các cô, thế nào?"
Nghe vậy, ánh mắt của mấy người phụ nữ đều sáng lên, bọn họ cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn mặt của Giang Thành, như đang muốn phân biệt xem hắn nói là thật hay là chỉ trêu chọc bọn họ cho vui.
"Cứ thẳng thẳn đi, bao nhiêu tiền?" Giang Thành cau mày.
"Không cần tiền, một thứ... một thứ đổi lấy một cái màn thầu." Yoko duỗi ra một ngón tay, nhanh chóng nói.
Trong tay cô vẫn còn đang cầm một chiếc màn thầu, là của đám người Giang Thành vừa đưa cho, còn chưa kịp ăn.
"Được." Giang Thành đồng ý, chỉ vào một góc cách đó không xa, ở đó có một gian hàng rất đơn giản, hơi nước trắng xóa bốc lên từ bếp, bên trong nồi hấp khổng lồ là hết ngăn này đến ngăn khác màn thầu.
Màn thầu của bọn họ là được mua ở đây
"Đã nhìn thấy quầy hàng đó chưa, lát nữa tôi sẽ đến nói với ông chủ rằng, mấy ngày này các cô đều có thể đến đó ăn màn thầu, tôi sẽ đặt trước một ít tiền, các cô mua hết bao nhiêu tiền đều sẽ được trừ vào đó."
"Nhưng chỉ có thể ăn màn thầu, thức ăn hay bánh bao các cô đừng nghĩ đến, hơn nữa chỉ có thể ăn, không thể lấy đi, hiểu chưa?" Giang Thành hỏi.
Yoko và những người khác gật đầu liên tục: "Hiểu rồi."
Trước khi rời đi, Giang Thành quay người lại cảnh cáo bọn họ, nếu như hắn đến mà phát hiện bọn họ không có ở đây, thỏa thuận sẽ vô hiệu.
"Chờ một chút." Giang Thành vừa mới đi được mấy bước, nghe thấy có người kêu lên, quay người lại thì thấy Yoko đang lon ton chạy tới, cô cực kì nghiêm túc nói với hắn: "Đồ của các anh quên mang ởđi rồi."
Mấy người phụ nữ Nhật Bản còn lại thì đứng cách đó không xa, quan sát.
Mở túi vải ra, bên trong có vài món đồ chơi nhỏ mà bọn họ đã từng nhìn thấy trước đây, những con búp bê thô ráp được khâu từ những mảnh vải vụn, những chiếc gương nhỏ, những chiếc lược gỗ và những thứ tương tự.
Đầu là những thứ bọn họ không dùng đến.
"Các cô cứ giữ lấy đi, chúng tôi lấy cũng không để làm gì." Lệnh Hồ Dũng cực kì thằng thắn từ chối, đối với mấy người phụ nữ này, anh ta cũng không có mấy thiện ý.
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, Yoko dường như đã hạ quyết tâm, lấy ra một chiếc túi vải nhỏ từ tay áo rộng của mình.
Chiếc túi vải được quấn chặt quanh cánh tay cô, dường như nó chứa một thứ gì đó rất quý giá.
Động thái này khơi dậy sự tò mò của mọi người, họ nhìn Yoko cẩn thận mở chiếc túi vải ra từng chút một, dường như lo lắng sẽ làm hỏng thứ gì đó bên trong.
Nhưng khi mọi người nhìn rõ thứ bên trong, đều ngây người ra trong giây lát, sau đó một luồng băng giá bao trùm lấy họ.
"Xin hãy nhận lấy món quà này." Yoko cầm món quà bằng cả hai tay và khom lưng cúi đầu rất khoa trương với Giang Thành: "Coi như là báo đáp của tôi với các anh đi!"
Dưới cái nhìn của hơn chục con mắt, một người rơm thô ráp lặng lẽ nằm trong tay Yoko, giống hệt những người rơm mà hắn từng thấy trên pháp đàn ở Phùng phủ trước đó.
"Người rơm này..." Nhìn Yoko, Triệu Hưng Quốc cổ họng cuộn lên mấy cái,"Từ đâu tới?"...
Nửa giờ sau, trong một quán trà nhìn ra đường, người hầu bàn lên lầu bưng một ấm trà khổng lồ pha trà cho khách.
Vốn dĩ anh ta muốn nói điều gì đó tâng bốc và yêu cầu phần thưởng nào đó, nhưng sau khi cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt trong phòng riêng, người hầu bàn đã khôn ngoan rút lui.
Trong phòng riêng, bốn người ngồi vây quanh chiếc bàn duy nhất, Giang Thành, Lâm Uyển Nhi, Lạc Hà, Triệu Hưng Quốc và những người còn lại đứng ở phía sau họ. Có lẽ là do tác dụng tâm lý, khuôn mặt không có ngũ quan kia nhìn lâu rồi càng ngày càng quỷ dị, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nở ra một nụ cười quái đản vậy.
Triệu Hưng Quốc vẻ mặt có chút cáu kỉnh, uống một ngụm trà sôi rồi đặt tách trà lên bàn: "Người rơm này cũng giống như người trên pháp đàn, tôi nghĩ Phan Độ biến thành bộ dạng như bây giờ, cũng có liên quan đến người rơm." Triệu Hưng Quốc hung hăng nói.
Dù sao mọi người đều nhớ, ở pháp đàn, Phan Độ là người đầu tiên dùng tay chạm vào người rơm.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn nữa là Yoko nói rằng cô đã xin người rơm này từ ngôi miếu ở quê nhà, nhưng cô chưa tìm được cơ hội thích hợp để thực hiện điều ước nên đã luôn giữ nó bên mình.
"Chẳng lẽ con quỷ này không phải đến từ địa phương của chúng ta, mà là từ Nhật Bản?" Câu hỏi của Bì Nguyễn thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thì lại rất thích hợp.
"Có lẽ không chỉ có quỷ trong cửa, mà môn đồ mang cửa này nói không chừng cũng là đến từ Nhật Bản." Lạc Hà phân tích nói: "Môn đồ là ngừời Nhật Bản, đi theo đồng đội của mình đến tận Thị trấn Đá Xám, nhưng không chịu nổi ăn mòn, bị cửa phản phệ, nên quỷ sau cánh cửa đã chạy ra ngoài."