Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 589 - Chương 589: Diệt Khẩu

Chương 589: Diệt khẩu Chương 589: Diệt khẩuChương 589: Diệt khẩu

Không có lý do gì khi mà trên cả một thế giới rộng lớn như này chỉ có vùng đất mà bọn họ ở có môn đồ, các sự kiện linh dị khắp nơi đều đều có trên khắp thế giới.

Nhưng vấn đề đặt ra trước mắt bọn họ bây giờ là, thân phận chính xác của môn đồ và ... mối quan hệ của gã với nhà họ Phùng.

Theo suy đoán trước đó của bọn họ, là nhà họ Phùng đã nhân cơ hội đưa những người dân bị nạn đi, để bí mật nhốt môn đồ sắp bị ăn mòn hoàn toàn ở toa tàu cuối cùng, sau đó lên kế hoạch đưa ra khỏi Thị trấn Đá Xám.

Không ngờ trên đường đi lại xảy ra dị biến, người này đã bị cánh cửa hoàn toàn ăn mòn, kết quả là con quỷ sau cánh cửa không còn kiểm chế được nữa mà lao ra giết chết mọi người trên tàu.

"Làm sao một người Nhật Bản lại có thể có quan hệ họ với nhà họ Phùng?" Tên mập như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên cao giọng hỏi: "Không phải là nhà họ Phùng âm thầm cấu kết với người Nhật đấy chứ?"

Theo dòng suy nghĩ này, một suy đoán táo bạo dần dần xuất hiện, Hoè Dật sờ cằm chậm rãi hỏi: "Chẳng lẽ... chuyện xảy ra trên chuyến tàu số hiệu Tháng Năm có liên quan đến người Nhật?"

"Nhưng mọi người có bao giờ từng nghĩ, mục đích của bọn họ là gì chưa?" Từ đầu đến cuối không nói gì mấy, Trần Cường hỏi ra câu hỏi then chốt nhất.

Suy cho cùng, trên tàu chỉ có những người dân bị nạn chứ không có nhân vật quan trọng, hay là vũ khí, đạn dược, vật tư quan trọng.

Một nhóm dân bị nạn thì có thể làm được gì?

Nhưng ngay khi mọi người đều bị mắc kẹt ở đây, ánh mắt Giang Thành dừng lại, sau đó hắn lập tức lấy tờ báo mà Ngô Đại Lực đã đưa đến trước đó ra.

Lâm Uyển Nhi ngồi bên cạnh, như tâm linh tương thông với hắn, cô lấy điện thoại di động ra, bấm vào màn hình vài cái, sau đó đặt điện thoại di động lên bàn, đẩy đến trước mặt Giang Thành.

Cầm tờ báo, rồi lại nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, Giang Thành cuối cùng cũng trải tờ báo lên bàn, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu kìm nén nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm, cái người Nhật cần chính là những người dân bị nạn này."

"Anh nói gì?"

Đầu khôna Gianna Thành nhải aoi môi naườồi rất tư nhiên vâv đến Giang Thành nhúng tay vào một ít trà rồi khoanh tròn trên báo.

"Mọi người hãy nhìn này, đây là lộ trình được báo ra của chuyến tàu số hiệu Tháng Năm."

Tiếp theo hắn quay đầu nhìn điện thoại, trong điện thoại là bản đồ, trước khi đến đây, Lâm Uyển Nhi đã tải bản đồ khu vực xung quanh đây về điện thoại, lúc này vừa hay có thể lấy ra dùng.

Hắn phóng to bản đồ lên, sau đó đánh dấu lộ trình gần đúng của đoàn tàu trên đó, khi tuyến đường nối hai thị trấn lại với nhau, một tiếng thở hổn hển đột nhiên vang lên.

Mọi người chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại di động nhỏ, ở phía bên phải đoạn giữa đường, một cái tên nổi bật thu hút sự chú ý của mọi người - Khu mỏ (Vàng).

"Là mỏ vàng!" Lệnh Hồ Dũng kinh hãi nói, trong đầu anh ta đột nhiên bừng tỉnh, rất nhiều điều trước đây không nghĩ ra, bây giờ đã được giải thích: "Những người dân bị nạn kia không hề chết, bọn họ là đã bị người Nhật Bản bắt đi, cưỡng ép đi đào mỏ vàng!"

"Chẳng trách những người chết ở trên toa xe cuối cùng đều là người già yếu, bệnh tật. Bởi vì bọn họ không có đủ thể lực để làm những công việc nặng nhọc, có mang theo cũng chỉ là gánh nặng, nên dứt khoát xử lý hết toàn bộ." Tên mập tiếp lời nói, cảm xúc cũng càng ngày càng kích động.

Căn cứ theo bối cảnh lịch sử lúc bấy giờ, mọi người đều tin rằng bọn họ nhất định có thể làm ra chuyện này.

"Mọi người còn nhớ những người dân bị nạn trên tàu trông như thế nào không?" Giang Thành tiếp tục: "Trên cơ thể bọn họ có vết thương ở khắp nơi, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người trong số họ bị chém bằng dao, có một số người bị chặt đứt tứ chỉ, chỗ vết chặt vô cùng gọn gàng." Hắn dừng lại nhỏ giọng nói: "Con dao đó... tốc độ rất nhanh."

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, cuối cùng, sau khi những người dân bị nạn này mất đi giá trị sử dụng, điều chờ đợi họ chính là cái chết.

Mỏ vàng là bí mật của người Nhật Bản, những người dân bị nạn đó tất nhiên sẽ bị diệt khẩu, những cơ thể tan nát trên đoàn tàu bị dao chém lửa thiêu chính là những lời buộc tội thầm lặng.

Những thân ảnh trầm mặc không nói trên tàu, đọng lại rất lâu trong tâm trí mọi người.

Đều là đồng bào, mấy chục năm trước họ cũng là những người sống sờ sờ, là cha của ai đó, vợ của ai đó, là mẹ, là những đứa con... Thành mở một tờ báo khác, đăng một tin tức như vậy ở vị trí kín đáo.

Ý đại khái là, lại có một cặp hai cha con đi săn trên núi đã mất tích một cách bí ẩn, đây đã là vụ mất tích thứ ba gần đây.

Vị trí đại khái của một số trường hợp mất tích cũng được đánh dấu trên đó, sau khi so sánh với bản đồ trên điện thoại, tất cả đều tập trung gần mỏ vàng.

Có lẽ là đã vô tình phát hiện ra bí mật của người Nhật Bản, nên đã bị diệt khẩu, hoặc là bị bắt vào mỏ vàng, chịu chung vận mệnh như những người dân bị nạn đó.

Nói tóm lại là cuối cùng không một ai sống sót, cho nên mới không có ai tiết lộ bí mật về đoàn tàu số hiệu Tháng Năm.

"Nói chung thì về cơ bản là như thế, nhưng trong này có một điểm rất mấu chốt vẫn chưa được lý giải." Trần Cường nhìn về phía Giang Thành nói.

Giang Thành như biết anh ta sẽ hỏi cái gì, trực tiếp gật đầu: "Anh muốn hỏi về cái tên môn đồ Nhật Bản kia."

"Đúng vậy, nếu như tên môn đồ Nhật Bản đó thật sự bị ăn mòn hoàn toàn, dẫn đến cánh cửa trong cơ thể mất kiểm soát, vậy thì con quỷ đằng sau cánh cửa sẽ giết người không chút dè chừng mới đúng, làm sao mà có thể chỉ giết những người già yếu bệnh tật, hơn nữa còn thả những người dân bị nạn khác đi, còn có những người Nhật Bản đã cướp bóc những người dân bị nạn?" Trần Cường lắc đầu nói: "Điều này không thể giải thích được."

"Có gì mà không thể giải thích được, bởi vì cánh cửa đó không hề mất kiểm soát, vẫn nằm trong sự khống chế của môn đồ đó." Lạc Hà nói.

Giọng nói của anh ta bình tĩnh, giống như con người anh ta vậy, một vũng nước đọng, tĩnh lặng êm đềm, Giang Thành thậm chí còn nghi ngờ rằng anh ta đã nghĩ đến điều này từ lâu, chỉ là chưa vạch trần mà thôi.

"Môn đồ không hề mất kiểm soát?" Tên mập trên mặt tràn đầy nghỉ hoặc, viết tôi là ai, tôi đang ở đâu, các anh rút cuộc đang nói cái gì vậy.

Cuối cùng, vẫn là Giang Thành lên tiếng, mới coi như giải trừ nghỉ hoặc của anh ta: "Chuyện này từ đầu đến cuối chính là một cuộc giao dịch giữa nhà họ Phùng và người Nhật Bản."

"Nhà họ Phùng đã bí mật đem môn đồ Nhật Bản lên toa tàu cuối cùng, mục đích chính là để nguy tạo việc những người dân bị nạn mất tích là do sự kiện linh dị."

"Sau khi trên đường đi bị buộc dừng tàu lại, quân Nhật Bản đang phục kích gần đó lên tàu và bắt giữ lực lượng lao động trẻ có giá trị, sau đó đưa số còn lại là những người già, yếu, bệnh tật, tàn tật, vô giá trị đến toa tàu "Tại đây, môn đồ Nhật Bản đã dùng sức mạnh cánh cửa của mình để giết chết tất cả, sau đó lái chuyến tàu trống đến ga tiếp theo trong màn đêm bao phủ."

Tên mập tái hiện lại tất cả những cảnh này trong đầu như một cuốn phim, phát hiện không có thiếu sót gì lớn, mọi thứ đều rất hợp lý.

Có vẻ như... đây chính là sự thật đằng sau vụ mất tích của đoàn tàu số hiệu Tháng Năm rồi.

"Nhà họ Phùng, đám giặc bán nước này!" Tên mập nghĩ đến hoàn cảnh của những người dân bị nạn, nghiến răng nghiến lợi: "Bọn họ rơi vào kết cục như hiện tại, đúng là gieo gió gặp bão!"

"Thiện thì có quả thiện báo, ác thì có quả ác báo, thiện ác đến cùng đều có báo ứng chỉ là báo sớm và báo muộn mà thôi." Bì Nguyễn cũng giống như tên mập, tỏ ra rất phẫn nộ, tố cáo hành vi hèn hạ của nhà họ Phùng.
Bình Luận (0)
Comment