Chương 590: Hợp tác
Chương 590: Hợp tácChương 590: Hợp tác
"Nhưng nếu như nói như vậy, nhà họ Phùng và người Nhật Bản là quan hệ hợp tác, quỷ tại sao muốn báo thù bọn họ?" Vấn đề cũ đã được giải quyết, vấn đề mới lại nổi lên.
Không ai trả lời, xem ra đối với vấn đề này, mọi người đều vẫn chưa nghĩ ra.
Hiện tại manh mối quá ít, phần lớn đều là suy đoán, nếu tiếp tục suy đoán dựa trên manh mối suy ra, có thể sẽ rơi vào bẫy sai.
"Hiện tại manh mối phần lớn đều là suy đoán, chúng ta còn cần tìm ra chứng cứ chứng minh." Lạc Hà đặt tay lên cuốn sách, nói: "Nhà họ Phùng là một gia tộc lớn, sức ảnh hưởng trong thị trấn Đá Xám là không thể coi thường, nói bọn họ thông đồng với địch bán đứng tổ quốc, chỉ dựa vào suy đoán thôi chưa đủ, chúng ta cần phải có bằng chứng xác thực."
"Tôi đồng ý với Lạc tiên sinh, chúng ta không thể vội, cần phải từ từ." Bì Nguyễn lên tiếng khen ngợi, nheo mắt, rẽ tóc tự nhiên ở giữa, bộ mặt như được Đảng cầm đầu (*).
(*) Đảng cầm đầu dùng để chỉ những người làm gián điệp để "dẫn đường" khi giặc xâm lược.
Cảnh tượng này vừa lúc bị tên mập đang phẫn nộ bắt được: "Tôi nói này cậu em Bì Nguyễn, cậu có thể chú ý đến hình tượng của mình một chút không?"
"Mặc dù tôi không nghỉ ngờ lập trường của cậu, nhưng tôi cảm thấy Tony tiên sinh cắt tóc cho cậu chắc chắn là bị nghỉ ngờ thông đồng với địch." Tên mập ngẩng cái đầu to lên, vẻ mặt tức giận nói: "Khi nào quay về tôi sẽ tố cáo anh ta, nói không chừng còn có thể tìm thấy giấy 'chứng nhận công dân tốt' (*) ở trong nhà ".
(*) Trong thời gian Nhật Bản xâm lược Trung Quốc,"Chứng nhận công dân tốt" được sử dụng để ngăn chặn những người tị nạn xã hội, những người được gọi là kẻ cướp và nhân viên phản chiến làm gián đoạn và can thiệp vào các hoạt động quân sự của Nhật Bản, nhằm đảm bảo an ninh cho các khu vực bị chiếm đóng, và để thể hiện lòng trung thành của người dân vùng bị chiếm đóng với "Đế quốc Nhật Bản", loại giấy tờ này là bắt buộc đối với tất cả mọi người trên 15 tuổi. Chứng nhận công dân tốt là một loại hình quản lý tư cách lưu trú do quân xâm lược Nhật Bản thực hiện đối với người Trung Quốc.
Bì Nguyễn chưa kịp bào chữa, Triệu Hưng Quốc đã không thể ngồi yên,"Tôi cảm thấy bằng chứng hiện tại đã đủ để giết chết nhà họ Phùng, bọn họ âm thầm hợp tác với Nhật Bản, chính là quân bán nước!"
"Chúng ta có thể trực tiếp đến gặp cục trưởng Kiều, yêu cầu anh ta phái người đến bắt những thành viên còn lại của nhà họ Phùng, tra tấn ép cung, sợ gì bọn họ không thú tội." Lệnh Hồ Dũng và Triệu Hưng Quốc là một nhóm, nên đương nhiên sẽ nói hộ anh ta.
"Chỉ dựa vào chứng cứ này mà muốn bắt người, các anh bị điên rồi sao?" Phó Phù lạnh lùng nhướng đôi lông mày xinh đẹp, mỉa mai không thương tiếc: "Sợ là còn chưa bắt được người nhà họ Phùng, thì đã bị ăn súng trước rồi."
Trong lòng mọi người đều biết rõ Triệu Hưng Quốc và Lệnh Hồ Dũng cũng không phải là những người liều lĩnh, chỉ là mạng sống của anh em họ đang nằm trong tay họ mà thôi.
Càng giải quyết nhiệm vụ sớm thì Phan Độ càng có nhiều hy vọng sống sót.
Chỉ đáng tiếc là bị cuốn vào trong một sự kiện linh dị như này, tất cả những điều này đều sẽ chỉ vô ích.
Thực ra, ngoại trừ Triệu Hưng Quốc và Lệnh Hồ Dũng, không ai khác nghĩ rằng Phan Độ có thể tỉnh lại, thậm chí... từ tận đáy lòng bọn họ hoàn toàn không hy vọng rằng anh ta có thể tỉnh lại chút nào.
Suy cho cùng, sự quỷ dị trên người Phan Độ thì là hiển nhiên rồi, cho dù anh ta có thật sự tỉnh lại, ai có thể chứng minh hắn là Phan Độ thật chứ không phải thứ quái dị nào đó mang vỏ bọc của anh ta.
Người rơm mà Yoko đưa cho họ nằm lặng lẽ ở giữa bàn, giống hệt người rơm trên pháp đàn của Phùng phủ mà họ từng thấy trước đó.
Với bài học kinh nghiệm của Phan Độ, không ai dám trực tiếp dùng tay chạm vào, thậm chí bọn họ còn lấy cả mảnh vải vốn dùng để quấn người rơm từ tay Yoko đi.
Bây giờ đang lót bên dưới người rơm.
Theo như Yoko nói, người rơm này được lấy từ ngôi miếu ở quê nhà, từ đó có thể suy ra rằng môn đồ cũng có quan hệ với ngôi miếu này?
Bản ca dao quỷ dị được hát truyền ở quê của Yoko, cũng như người rơm, và truyền thuyết về những người rơm... Tất cả đều phù hợp với hoàn cảnh mà họ đang phải đối mặt bây giờ.
Sẽ là quá khiên cưỡng nếu nói rằng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
"Trước tiên đừng suy nghĩ nhiều. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra đủ bằng chứng chứng minh vu án đoàn tàu Thána Năm là âm mưu aiữa nhà họ Phùng và người Nhật Bản. Sau đó chúng ta có thể đào sâu hơn thông qua đường dây này để xác định danh tính của môn đồ." Lâm Uyển Nhi cầm chén trà lên, bình tĩnh nói.
Người phụ nữ này dường như tràn ngập một sức hấp dẫn đặc biệt, đối với những người khác, thời đại cô đang sống hiện tại không tương thích với cuộc sống ban đầu của họ, giữa họ có một khoảng cách không thể vượt qua, nhưng trên người Lâm Uyển Nhi lại không hề cảm nhận thấy.
Cô hòa nhập rất tốt với thời đại đặc biệt này, năm tháng dường như đặc biệt yêu thích cô, cô chỉ lặng lẽ ngồi đó, cũng không có ai có thể bỏ qua sự tồn tại của cô.
Những lời tương tự phát ra từ miệng Lâm Uyển Nhi, không khỏi có sức thuyết phục.
Giang Thành đương nhiên không nói gì, nhưng kỳ quái là, Lạc Hà và Phó Phù cũng không có phản đối gì, ngay cả Triệu Hưng Quốc và Lệnh Hồ Dũng vốn kêu gọi càng sớm kết thúc nhiệm vụ càng tốt cũng lặng lẽ ngậm miệng lại.
"Đây đúng là hào quang mà. . ." Tên mập không dám biểu lộ gì, một người phụ nữ có thể huấn luyện quái vật giống như bác sĩ cũng không nên coi thường.
Ở nơi anh ta không chú ý tới, trên mặt Lâm Uyển Nhi đọng lại mấy cái liếc mắt, sau đó lặng lẽ tản đi.
Gọi hầu bàn trong tiệm đến, ban đầu mọi người vốn định tìm hiểu về một số phong tục địa phương, tốt nhất là một số lịch sử.
Nhưng hầu bàn nói rằng bản thân cũng là người từ bên ngoài đến, chính là ông chủ đã thu nhận mình.
Tuy nhiên, qua lời nói của anh ta, mọi người đều biết rằng trong thị trấn có một bảo tàng biên niên sử của thị trấn, được tài trợ và xây dựng bởi một cận vệ già sau khi chiến tranh thắng lợi.
Nếu muốn biết tình hình lúc đó, hầu bàn gợi ý có thể đến đó xem xem.
Không chần chừ nữa, mọi người quyết định chia lực lượng thành hai nhóm, đám người của Lạc Hà và Triệu Hưng Quốc đi đến bảo tàng biên niên sử thị trấn để tìm kiếm thông tin vào thời điểm đó, trong khi đám người Giang Thành tiếp tục tìm kiếm những manh mối khác.
Sau khi hoàn thành, sẽ gặp nhau tại nhà họ Phùng.
Sau khi rời khỏi quán trà, Giang Thành đi tới một quầy hàng bên ngoài, nơi họ mua màn thầu trước đó.
Ông chủ rất nhiêt tình. nhìn thấv đám naười Giana Thành tới đầu mỉm cười, không ngừng nói màn thầu của mình làm bằng nguyên liệu thật, tuy đắt hơn nhưng lại to hơn hai chiếc do người khác làm.
Ngay khi ông chủ mở ngăn đựng màn thầu mới ra lò, lau tay vào chiếc tạp dề ố vàng và chuẩn bị lấy cho họ, Giang Thành đã ngăn lại, chỉ vào mấy người phụ nữ Nhật Bản trên đường ở phía xa, nói ra thỏa thuận giữa bọn họ cho ông chủ.
Trong ba ngày này, tất cả màn thầu mà mấy người phụ nữ Nhật Bản đến ăn đều sẽ trừ vào tiền của mình, chỉ được ăn, không được lấy, hơn nữa chỉ được ăn màn thầu.
Nói xong lấy ra một ít tiền mà cục trưởng Kiều đưa cho trước khi rời đi đưa cho ông chủ, nhưng điều mà mọi người không ngờ là sau khi ông chủ nhìn thấy mấy người phụ nữ Nhật Bản từ xa, sắc mặt lập tức tối sầm xuống: "Cậu muốn trả tiền cho bọn họ?"
"Đúng." Giang Thành cầm tiền trong tay, trả lời: "Ba ngày."
Vài giây sau, ông chủ phát ra tiếng "đông" đậy nắp nồi hấp lại, hình như vẫn còn khó chịu trừng mắt nhìn đám người Giang Thành: "Không bán!"
"Chúng tôi sẽ trả trước, sẽ không để anh thiệt thòi đâu." Bì Nguyễn ở một bên giải thích.
Nhưng anh ta không nói còn đỡ, chưa kịp nói xong thì ông chủ đã hét lại: "Thiệt thòi? Nếu như thật sự là người của mình ăn không đủ no, tôi cho người ta hai cái màn thầu cũng được, nhưng những người Nhật Bản này thì không!" Ông chủ hét lớn nói: "Một cái cũng không!"
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía đám người Giang Thành của ông chủ cũng thay đổi, một tay cầm cây cán bột ra hiệu cho bọn họ: "Cút, mau cút đi, sau này đừng để tôi nhìn thấy các cậu nữa, các cậu có đến tôi cũng sẽ không bán cho các cậu!"