Chương 600: Thần linh
Chương 600: Thần linhChương 600: Thần linh
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, lúc này đám người Giang Thành đang tụ tập ở trong phòng khách, mọi người đều đồng loạt cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái khó có thể tả.
Hai thi thể nằm trên mặt đất, trên mặt dùng áo đậy lên.
"Làm sao... làm sao lại có thể như vậy?" Triệu Hưng Quốc ngồi sụp xuống đất, như thể vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc, bọn họ mới bước vào thế giới này còn chưa đầy hai ngày, vậy mà đội của anh ta chỉ còn lại duy nhất một mình anh ta.
Trong hai thi thể, một thi thể tất nhiên là Phan Độ, một thi thể còn lại thì là Lệnh Hồ Dũng.
"Tôi còn đang muốn hỏi anh đấy?" Phó Phù cười lạnh một tiếng, ngữ khí bất mãn hỏi: "Người như anh mà cũng đòi dẫn đội vượt qua phó bản, ngay cả một người cũng không giữ được."
"Người chết thì cũng thôi, đến người sống mà anh cũng không nhận ra, anh không có mắt sao?" Phó Phù tuy còn trẻ nhưng không hề có ý tôn trọng Triệu Hưng Quốc.
"Nói ít đi." Lạc Hà nói.
Giọng điệu của anh ta rất bình tĩnh, trong mắt không có cảm xúc nào khác khi nhìn Triệu Hưng Quốc, thay vì thương hại Triệu Hưng Quốc, thì trông anh ta giống như coi thường việc phải giao tiếp với Triệu Hưng Quốc.
"Trước tiên hãy nói về chuyện xảy ra với các anh ở đó đi." Giang Thành ngoảnh mặt đi, ánh mắt lướt qua khuôn mặt bình tĩnh của Lạc Hà, cuối cùng dừng lại ở đám người Hòe Dật.
Hòe Dật tựa như đã nhận được chỉ thị nào đó, kể lại những gì mình đã trải qua, thi thể của Lệnh Hồ Dũng chính là do bọn họ tìm thấy trong căn phòng cuối cùng và cũng là lớn nhất đó.
Khi thi thể được phát hiện, là đang nằm trên chiếc giường lớn sang trọng, hai tay chắp lại và đặt trước ngực, trên môi nở nụ cười quỷ dị.
Giống như những nạn nhân đã được tìm thấy trước đó vậy.
Điều càng khiến người ta phải sởn tóc gáy hơn nữa là, thứ đã lộ ra sau khi bức tranh trang trí trên cửa rơi ra.
Đó là một bức ảnh có các góc bị ố vàng.
Đứng ở vị trí trung tâm của bức ảnh là một người đàn ông, thân hình vặn vẹo về phía trước một cách quỷ dị, hai tay giơ lên như móng gà, trên Trong vết thương không có máu thịt, chỉ có rơm khô, giống như là một mảnh da người đang khoác lên trên một người rơm vậy.
Là Lệnh Hồ Dũng.
Với phát hiện này, bọn họ đã tìm thấy những bức ảnh đằng sau những bức tranh trang trí trên mỗi cánh cửa ở hành lang.
Trong ảnh có nam và nữ, xem ra đều là người nhà họ Phùng.
Khoảnh khắc nhìn thấy ảnh và thi thể của Lệnh Hồ Dũng, bọn họ lập tức ý thức được, đội phía Giang Thành... đang gặp nguy hiểm.
Bởi vì cách đây không lâu, hai đội mới tách ra.
Nhưng lúc đó vì để tránh đánh rắn động cỏ, mọi người không sử dụng bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào mà tính toán thời gian và tập trung lại vào lúc 2 giờ sáng để bắt đầu hành động.
Bởi vì ánh sáng kém nên bọn họ chỉ có thể nhìn được một cách mơ hồ, lúc đó bọn họ nhớ tổng cộng 10 người, một đội 5 người.
"Chẳng lẽ là... lúc đó Lệnh Hồ Dũng đã chết rồi, còn Lệnh Hồ Dũng đang ở trong đội... là quỷ?!" Bì Nguyễn dường như cũng nhận ra điểm này, sau đó nhìn về phía trên thi thể mặt đất, lúc này đồng tử không khỏi run rầy.
"Có thể nói như vậy." Người lên tiếng là Lâm Uyển Nhi, cô liếc một cái sang thi thể khác nằm trên mặt đất: "Là Phan Độ."
Tương tự như trải nghiệm của đội Lạc Hà, đám người Giang Thành cũng không gặp phải làn sương mù quỷ dị kia, mà tiếp cận khu vực mục tiêu của họ một cách thuận lợi.
Trong kế hoạch của Giang Thành, Lưu thọt hẳn phải ở gần đó.
Vì dù sao thì chân anh ta cũng không được tốt, nên phạm vi hoạt động sẽ không quá rộng.
Nhưng trong quá trình tìm kiếm, bọn họ gặp phải một vấn đề, xung quanh khu vực này hình như đều là nơi ở của người hầu, cho nên có rất nhiều phòng, rất dày đặc, xen kẽ các lối đi thấp và gồ ghầ.
Không lâu sau, bọn họ còn đã bị lạc bên trong đó.
Sau khi đi được một quãng xa, Giang Thành dừng lại và nhận ra rằng họ không chỉ đơn giản là lạc đường.
Hắn có trí nhớ rất tốt, hơn nữa lựa chọn phương hướng đều là cố định.
Dựa theo quãng đường bọn họ đã đi, hiện tại đã rời khỏi Phùng phủ rồi. Có quỷ đã trà trộn vào, và ở ngay bên cạnh bọn họ.
Cũng giống như ở trong đường hầm mỏ vàng vậy.
Hắn bình tĩnh bắt đầu đánh giá những người xung quanh, tính cả hắn, tổng cộng có năm người, khuôn mặt của mỗi người đều rất quen thuộc, không nhìn ra chút sơ hở nào.
Hắn lại lấy cớ cảnh giác, lui về phía sau cùng của đội ngũ, tiếp tục quan sát cho đến khi có một bàn tay vung vẫy trước mắt.
Lâm Uyển Nhi duỗi tay chỉ xuống đất, một lát sau, Giang Thành hơi nheo mắt, sau đó như thường lệ gật đầu.
Ngay mới vừa rồi, nhóm người bọn họ đã đi qua một vũng nước nên ai đi qua cũng để lại dấu chân ướt sũng trên mặt đất.
Nhưng trong rất nhiều dấu chân, thực ra có vài dấu chân trần, dấu chân tương đối nhỏ, nhìn rất giống trẻ con.
Dấu chân nhỏ này ngoằn ngoèo đi theo Lệnh Hồ Dũng, nhìn khoảng cách giữa các dấu chân thì hình như nó đang bám chặt vào sau lưng anh ta.
"Mọi người hãy cẩn thận một chút." Giọng nói của tên mập truyền đến, rất thấp, cái cổ to của anh ta nhét vào trong cổ áo, đôi mắt nhỏ trợn ngược, tựa hồ rất cảnh giác: "Xung quanh đây có gì đó không đúng."
"Được." Lệnh Hồ Dũng ở bên cạnh cuộn tròn đáp lại.
Ngay khi Giang Thành nhận thấy phía sau Lệnh Hồ Dũng có khác lạ, một cảm giác kỳ quái chợt ập đến, tinh thần có hơi hoảng hốt trong giây lát.
Giây tiếp theo, chờ khi hắn mở mắt ra lần nữa, còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, liền nghe thấy tên mập đột nhiên hét lên: "Mẹ kiếp! Chuyện này là thế nào?!"
Trong tầm mắt, một thân hình thẳng tắp và cứng ngắc đứng trước mặt, vẫn quay lưng về phía hắn, nhưng chủ nhân của cơ thể đó đã thay đổi.
Đó không phải là Lệnh Hồ Dũng, mà là người đã chết đáng lẽ ra phải đang nằm ngoan ngoãn trên giường trong phòng... Phan Độ.
"Cho nên nói như vậy, sau khi quỷ bị nhìn thấu, ảo ảnh liền biến mất." Lạc Hà phân tích: "Cũng giống như trước đây."
Trong đường hầm, chính Lạc Hà cũng là người nhìn thấu con quỷ đã xâm nhập vào trong đội ngũ, chỉ là bằng một cách khác, anh ta là đã bấm số điện thoại của Na Như Hổ.
Phan Độ trông không giống như quỷ, mà thứ bám trên lưng anh ta mới phải. Anh ta nhiều nhất chỉ có thể coi là một con rối.
"Là một đôi dấu chân nhỏ, xem ra con quỷ này hẳn là một đứa trẻ." Hòe Dật sờ cằm nói: "Hoặc hình dáng hiện ra là một đứa trẻ."
"Đúng rồi, chúng tôi là bị thu hút vào căn phòng đó bởi tiếng ca." Hòe Dật tiếp tục: "Chính là... chính là bài hát 'Hoa anh đào rơi'."
Bài ca dao chỉ lan truyền ở quê hương Yoko, người rơm, cầu nguyện, vị thần linh tính khí thất thường, cộng thêm dấu chân trẻ em mới xuất hiện...
Trông thì có vẻ như manh mối ngày càng nhiều, nhưng đều chỉ về ngôi chùa ở nước ngoài, thời gian còn lại chắc chắn sẽ không đủ để hỗ trợ cho việc bọn họ đi đến Nhật Bản.
"Chẳng lẽ..." Tên mập thấp giọng hỏi: "Là cái miếu kia có vấn đề sao? Thứ được thờ phụng trong đó không phải là thần linh, mà là... quỷ?"
"Con quỷ đó đã cùng với người Nhật Bản đến đây, vượt qua đại dương."
Nói đến đây, tên mập dừng lại, gãi đầu, dường như nghĩ rằng mình nói chưa đủ cụ thể, nhưng lại không biết phải nói gì mới đúng.