Chương 601: Bức ảnh
Chương 601: Bức ảnhChương 601: Bức ảnh
Gật đầu, Giang Thành ra hiệu rằng mình hiểu ý của anh ta, sau đó quay đầu nhìn về phái Lạc Hà: "Chuyện trong tòa nhà kiểu phương Tây của nhà họ Phùng, anh nghĩ sao?"
"Sống ở trong tòa nhà kiểu phương Tây đều là người nhà họ Phùng, đằng sau cánh cửa nào cũng đều có người, nhưng đều là đã chết." Lạc Hà nói: "Cũng giống như anh ta vậy."
Lạc Hà dùng ánh mắt ra hiệu, hiển nhiên là đang nói giống như hai người nằm trên mặt đất.
"Người nhà họ Phùng đều chết hết rồi?" Bì Nguyễn giật mình, giống như đang bị ý nghĩ này dọa sợ.
"Có lẽ là không, nhà họ Phùng lớn như vậy, người trong này chắc cũng không hề ít." Tên mập tiếp lời Bì Nguyễn nói, sau đó nhìn sang Giang Thành: "Hơn nữa, cục trưởng Kiều không phải đã nói rồi sao, nếu còn kéo dài tiếp thì, người nhà Phùng sẽ chết hết, cũng có nghĩa là hiện tại nhà họ Phùng vẫn còn có người còn sống."
Nghe vậy, Giang Thành ngược lại không có phản ứng gì mấy, nhưng Phó Phù lại cười toe toét, nhìn tên mập từ trên xuống dưới: "Mấy lời của bọn họ các anh không cần nghe nữa đâu, cứ coi như đang đánh rắm đi."
Có vẻ như không ngờ cô gái có vẻ ngoài dễ thương này lại thô lỗ đến như vậy, tên mập nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào.
Nhưng Phó Phù cũng chỉ nói một câu như thế, rồi buông tha cho anh ta.
"Mọi người có thể tới nhìn xem, trước khi rời đi, tôi đã chụp lại mấy tấm ảnh." Giọng nói của Lạc Hà đúng lúc vang lên.
Anh ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau khi bật lên, hướng thẳng màn hình về phía Giang Thành.
Có một bức ảnh trên điện thoại.
Đó là Lệnh Hồ Dũng.
Mọi người đều đã biết bức ảnh này quỷ dị đến mức độ nào thông qua mô tả của Hòe Dật, nhưng phải đến khi nhìn thấy bức ảnh này, họ mới nhận ra mình đã đánh giá thấp nó rồi.
Lệnh Hồ Dũng, người đang làm ra tư thế quỷ dị, trông giống như đang thực hiện một loại nghỉ thức thần bí nào đó, toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới ngoại trừ bộ da, hầu như mọi nơi đều ngập tràn kỳ quái. Không biết có phải bọn họ có thành kiến hay không, nhưng không thấy được một tia vui mừng trên khuôn mặt tươi cười của Lệnh Hồ Dũng mà thay vào đó là... tràn đầy sợ hãi và đau đớn.
Điều này khiến mọi người thắc mắc, vào giây phút cuối cùng trước khi chết, anh ta đã nhìn thấy gì?
Đón lấy điện thoại di động của Lạc Hà, Giang Thành lật xem từng bức ảnh.
Trong đó có khoảng chục bức ảnh, ngoại trừ Lệnh Hồ Dũng, những người còn lại đều là những khuôn mặt xa lạ.
Có người trẻ ở độ tuổi 20, cũng có người trung niên ở độ tuổi 40 và một ông già với hốc mắt trũng sâu, chỉ có thể đứng được nhờ sự hỗ trợ của nạng.
Không có ngoại lệ là những người này đều ăn mặc sang trọng.
Hơn nữa, trạng thái đều giống như Lệnh Hồ Dũng, ngoại trừ bộ da tàn tạ rách nát, chỉ có rơm cỏ khô nhét đầy bên dưới.
Cứng nhắc, uể oải, vô hồn, âm u... những từ ngữ gộp lại cũng không đủ để diễn tả sự quỷ dị của bọn họ.
Hiển nhiên, bọn họ đều là người nhà họ Phùng, ông già trong đó chắc hẳn là người có tiếng nói thực sự trong nhà họ Phùng, Phùng lão gia.
Nhưng nhìn tình huống hiện tại, suy đoán của Giang Thành đã trở thành sự thật.
Nhà họ Phùng đã chết hết rồi.
Trong số đó, Giang Thành đã dừng lại một lúc trước một bức ảnh, trong ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng trên dưới 30 tuổi.
Giang Thành đã gặp người đàn ông này vài ngày trước ở tầng hầm của đồn cảnh sát.
Nếu nhớ không lầm thì tên là Phùng Đức Lân, con trai thứ ba của Phùng lão gia.
Bây giờ có vẻ như toàn bộ gia đình họ Phùng coi như đều đã được đoàn tụ dưới lòng đất.
Đang lúc Giang Thành suy nghĩ thì một bàn tay vươn ra cầm lấy điện thoại như muốn lấy đi.
Nếu đổi lại là thường ngày, điều này chắc chắn là không thể, nhưng sau khi nhìn thấy bàn tay đó, Giang Thành đã chủ động buông tay ra.
"Có vấn đề gì không?" Giang Thành nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nahiêng ủa Lâm Livển Nhị. Lâm Uyển Nhi cúi đầu, lông mày khẽ run lên, sau đó khôi phục bình thường: "Những bức ảnh này chúng tôi đã xem qua."
"Đã xem qua? Ở đâu?" Triệu Hưng Quốc đỏ mắt, từ trên mặt đất đứng dậy, tâm trạng trở lại bình thường.
Bây giờ chỉ còn lại một mình anh ta rồi, vừa rồi anh ta đã kiểm tra, trạng thái của Lệnh Hồ Dũng cũng giống như Phan Độ, đều là trạng của một người thực vật.
Có nhịp tim nhưng cơ thể lạnh ngắt, không có hô hấp, tạm thời vẫn chưa phát hiện đốm thi thể.
Nếu như con quỷ kia thực sự có liên quan đến các vị thần linh trong miếu như Yoko nói, thì Lệnh Hồ Dũng Phan Độ vẫn chưa chết hẳn mà họ đang bị mắc kẹt trong mộng cảnh.
Nói cách khác, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, họ vẫn có cơ hội sống sót.
Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, Giang Thành như nghĩ tới điều gì, hạ giọng nói: "Là studip chụp ảnh kia."
Câu nói này khiến mọi người xôn xao, Phó Phù mở to mắt bước tới, liếc nhìn vài cái, cô kiểm chế thái độ hoài nghi, quay lại nhìn Lạc Hà, như muốn xác nhận nói: "Đúng vậy, đó đúng là phong cách chụp ảnh của studio chụp ảnh kia."
Nghe vậy, tên mập đột nhiên lớn tiếng nói: "Đúng rồi, mọi người còn nhớ chúng ta đã nhìn thấy gì trên tường của studio chụp ảnh đó không?"
"Ảnh chụp của người Nhật!" Hòe Dật lập tức nói.
Chính vì những bức ảnh đó mà bọn họ mới chú ý tới studio chụp ảnh này.
Nếu như không phải đúng lúc Ngô Đại Lực vô tình bước ra khỏi studio chụp ảnh, và làm gián đoạn kế hoạch của bọn họ, họ đã đi vào và dạy cho ông chủ một bài học.
Trên bức tường kính bên ngoài studio chụp ảnh có dán tận mấy bức ảnh của người Nhật Bản.
Có vẻ như người chủ studio chụp ảnh từng rất thân thiết với họ.
Studio chụp ảnh, những bức ảnh kỳ quái này, người nhà họ Phùng đã chết, người Nhật, và thậm chí cả Ngô Nhị Cẩu -Ngô Đại Lực người đã đưa họ đến đây ... một số manh mối rải rác đột nhiên hội tụ lại.
Không cần chần chừ thêm nữa, mọi người ngay lập tức bắt đầu xây dựng kế hoạch hành động tiếp theo.
Giang Thành phân tích tình huống hiện tại, liếc nhìn mọi người: "Hiện như ảo giác hay mộng cảnh, thậm chí có thể thay đổi, xâm chiếm ý thức mà không cần kinh động đến những người xung quanh nạn nhân."
Điểm này không khó để suy đoán ra, Lệnh Hồ Dũng và Phàn Độ không phải là những kẻ ngốc, bọn họ sẽ không bao giờ tự ý rời đi.
Nói cách khác, bọn họ đều bị quỷ giết trong một môi trường tương đối an toàn.
Đặc biệt là Phàn Độ, người đã chết trên chính chiếc giường của mình.
Kết hợp với bối cảnh của bản ca dao kia, Giang Thành rất chắc chắn rằng bọn họ là đã bị quỷ dẫn dụ vào mộng cảnh.
Tiếp sau đó, chết trong mộng cảnh.
Giang Thành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua khe hở, bên ngoài vẫn vẫn còn khá tối: "Trời còn chưa sáng hẳn, đợi trời sáng hẳn chúng ta sẽ chia ra hành động."
"Tôi sẽ đi tìm Yoko để hỏi thăm về ngôi miếu, mọi người hãy đến studio chụp ảnh, bất luận thế nào cũng phải tìm được chủ tiệm chụp ảnh và hỏi về nguồn gốc của những bức ảnh." Nói đến đây, Giang Thành nhìn sang Lạc Hà.
"Bên phía chủ tiệm ảnh chỉ sợ là sẽ không được thuận lợi, dù sao thì người Nhật và chúng ta..." Hòe Dật không khỏi lo lắng.
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Phó Phù cắt ngang, cô cười lạnh nhìn Hòe Dật một cái: "Chuyện này anh không cần lo lắng, chỉ cần tìm được gã, tôi có rất nhiều biện pháp để bắt gã phải nói."
Ánh mắt trong giây lát giao nhau với Phó Phù, trong lòng Hòe Dật chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi, miệng hơi hé mở ra rồi khép lại.
"Bên phía Yoko sẽ còn có những thông tin gì nữa?" Trong mắt tên mập, cô chỉ là một phụ nữ Nhật Bản bình thường, ngay cả việc sinh tồn cũng là một vấn đề.
"Có thể hỏi cô vì sao người nhà họ Phùng lại muốn tiếp tế cho bọn họ." Lâm Uyển Nhi vén mái tóc rối bù trên thái dương ra: "Còn nữa, người này... rút cuộc là ai?"