Chương 605: Phòng tối
Chương 605: Phòng tốiChương 605: Phòng tối
Ông chủ Tang tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng biết đạo lý thế cục mạnh hơn người, anh ta âm thầm có cảm giác rằng, những người trước mặt này còn khó đối phó hơn cả mấy người đã đánh mình trước đó.
"Phù..." Ông chủ Tang thở dài rồi đứng dậy: "Mọi người đi theo tôi, ở đây không an toàn."
Mọi người đều hiểu rằng, anh ta là lo lắng sau khi lấy ảnh của người Nhật ra, mà tình cờ gặp phải những người đã đánh mình tìm đến tận cửa, thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết là thế nào.
Cả nhóm người đi theo ông chủ Tang tiến vào trong phòng tối, cửa phòng tối rất nhỏ, nhưng không gian bên trong lại rộng hơn tưởng tượng một chút.
Căn phòng dài và hẹp, ở giữa được ngăn bằng một tấm rèm đen, bên ngoài có một cái thùng giống như bể bơi, không lớn, gần giống như một cái chậu rửa gia dụng.
Bên trong có chất lỏng, giống như một loại thuốc gì đó, trong không khí ngập tràn một loại mùi kỳ quái.
Ông chủ Tang đưa tay, vén tấm màn ở giữa ra.
Bên trong có một căn phòng nhỏ nữa, nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là, trên tường của căn phòng đó dán đầy ảnh.
Hơn nữa... tất cả đều là ảnh của người Nhật!
Ngay khoảnh khắc phát hiện ra tình huống này, Phó Phù đã khống chế lấy ông chủ Tang, những đường gân nổi lên trên lòng bàn tay trắng nõn.
Cô bóp chặt cổ họng của ông chủ Tang, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ cần có động tĩnh gì, cô sẽ giết chết anh ta trước mà không chút do dự.
Nếu như theo lời của ông chủ Tang nói, những bức ảnh của người Nhật này đã mang đến phiền phức cho anh ta, vậy thì anh ta đã không đem tiêu hủy chúng đi thì thôi, lại còn vẫn dám trưng bày trong phòng, chẳng lẽ muốn chết sao?
Nói cách khác... đây hoàn toàn là một cuộc mai phục.
"Đừng... đừng như thế mà!" Ông chủ Tang lớn tiếng cầu xin, rõ ràng là đang bị doạ sợ: "Tôi không có ý gì khác, tôi dán chỗ ảnh này lên, chỉ là để xác minh một chuyện mà thôi!"
"Chuyện gì?" Hoè Dật hung dữ hỏi. Dưới ánh mắt ra hiệu của Lạc Hà, Phó Phù miễn cưỡng buông tay ra.
"Khụ... khụ..." Ông chủ Tang ôm cổ ho kịch liệt, giống như suýt chút nữa đã nghẹt thở, ánh mắt nhìn Phó Phù tràn đầy sợ hãi.
Cô gái này nhìn rất đáng yêu, nhưng không ngờ tay chân lại khỏe đến thế, một người trưởng thành như anh ta vậy mà lại không có sức chống trả.
Ông chủ Tang mím môi, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt rất nghiêm túc nhìn mọi người, thấp giọng hỏi: "Mọi người... tin có chuyện đó không? Ý tôi là. ....."
"Quỷ phải không?" Phó Phù mất kiên nhẫn ngắt lời: "Tôi tin, chúng tôi đều tin, anhh mau nói đi."
Ông chủ Tang khó khăn lắm mới ấp ủ được ra cảm giác đó chợt bị dập tắt mất hơn nửa, nhưng vẫn phải cắn răng nói: "Tôi... tôi đã có một giấc mộng, vừa mới hôm qua thôi."
"Mộng?"
Khoảnh khắc vừa nghe đến chữ mộng, thái độ của mọi người đều đã thay đổi, theo như suy đoán, Phan Độ và Lệnh Hồ Dũng chính là đã bị mắc kẹt trong một giấc mộng quỷ dị.
Lâm Uyển Nhi bình tĩnh hỏi: "Giấc mộng như thế nào?"
Ông chủ Tang từ trong góc lôi ra một chiếc ghế gỗ rất ngắn rồi ngồi lên đó, như đang chìm trong ký ức: "Tôi cũng không biết có nên miêu tả đó là một giấc mộng hay không, bởi vì giấc mộng này... cực kì chân thật, chân thật đến nỗi không giống như một giấc mộng.
"Hơn nữa... hơn nữa khi tôi ở trong mộng cũng đã từng nghỉ ngờ vấn đề này, nhưng..." Anh ta ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nghỉ ngờ và bối rối: "Nhưng tôi có làm thế nào cũng không thể tìm thấy sơ hở của giấc mộng này, nó thực sự quá chân thật, tôi có thể ngửi thấy mùi đất, còn có mùi sương, thậm chí là cả cảm giác chạm vào!" Hơi thở của ông chủ Tang dần trở nên gấp gáp.
"Đừng sợ, anh cứ từ từ nói." Lạc Hà lên tiếng, giọng nói của anh ta tựa hồ có một loại ma lực làm mê hoặc lòng người, ông chủ Tang thực sự đã bình tĩnh lại.
"Bắt đầu nói từ đầu đi, hôm qua tôi bị những người đó tìm đến tận cửa, bọn họ đã đập phá thiết bị của tôi, nói rằng tôi cấu kết với người Nhật, là kẻ bán nước, tôi đã nghĩ rằng mình không thể giữ những bức ảnh của người Nhật kia nữa, nếu không sau này không biết còn sẽ gây ra rắc rối gì nữa?"
"Cho nên tối qua tôi đã cố ý không về nhà, mà ở lại trong tiệm chụp khi tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, bên ngoài rất yên tĩnh."
"Nhân lúc đêm khuya không có ai, tôi bắt đầu tìm ra tất cả những bức ảnh mà người Nhật đã để lại ở đây, sau đó lấy ra lọ thuốc đã chuẩn bị trước."
"Thuốc này rất có tác dụng để phá hủy các bức ảnh, thời gian tác dụng rất nhanh, sau đó tôi đã ném tất cả các bức ảnh vào trong đó."
"Tính toán thời gian xong thì tôi đi làm việc khác, chờ khi gần hết thời gian, tôi sẽ quay lại xem ảnh đã bị hủy như thế nào, nhưng khi tôi kéo rèm ra..."
Nói đến đây, ánh mắt của ông chủ Tang chợt trở nên khủng hoảng, toàn thân cũng run rẩy theo: "Bên trong bể... trong bể trống rỗng!"
"Nếu như ảnh bị tan chảy thì ít nhất cũng phải còn sót lại cặn bã, nhưng trong bể không có gì hết, cực kỳ sạch sẽ, chỉ có một lớp thuốc, nhưng đến thuốc cũng không đổi màu."
"Tôi quay người đi vào bên trong phòng tối, phát hiện tất cả những bức ảnh bị ném lên bàn, như chưa từng có ai chạm vào vậy".
"Lúc đó tôi đã bị choáng, nhưng lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều, tôi tưởng mình đã nhớ nhầm, thầm cười nhạo mình trong lòng đã quá căng thẳng rồi, ban ngày đã bị đám côn đồ đó hù đến vỡ mật."
"Cho nên lần này sau khi tôi cẩn thận thu những bức ảnh lại, rồi lại ném hết vào bên trong nước thuốc. Nhưng một khoảng thời gian sau quay lại thì phát hiện cũng giống như lần trước!"
Ông chủ Tang nhìn mọi người, hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên là đã sợ hãi đến đỉnh điểm: "Những bức ảnh đó cứ bày trên bàn như vậy, căn bản không có ai động vào!"
"Nhưng rõ ràng là tôi đã ném chỗ ảnh đó vào bên trong nước thuốc rồi, bức ảnh đáng lẽ đã phải bị tiêu hủy. Không, là chắc chắn sẽ bị tiêu hủy! Làm sao... làm sao chuyện này có thể xảy ra được?!"
Kéo tóc của mình, ông chủ Tang không ngừng lặp lại những lời này, vẻ mặt trông đã có chút cuồng loạn.
"Sau đó thì sao?" Lạc Hà hỏi: "Anh đã lại làm gì nữa?"
"Tôi dùng lửa đốt, dùng kéo cắt, cắn bằng răng, dùng tay xé nát... !" Ông chủ Tang đột nhiên ngẩng đầu lên, như đang rít lên qua kẽ răng: "Nhưng vô dụng, đều vô dụng! Bất luận tôi có làm thế nào, những bức ảnh có bị hư hại đến mức nào, thì sau khi tôi rời đi, những bức ảnh này đều sẽ khôi phục về trạng thái ban đầu!"
Anh †a run rẩv đưa †av ra chÌ vào mâêt chiếc bàn nhỏ trana aác. aiana nói run rẩy: "Chính là ở đó, những bức ảnh kia đã xuất hiện ở đó!"
"Lần nào cũng vậy!"
"Vậy anh không tò mò tại sao à?" Phó Phù dùng giọng điệu kỳ quái hỏi: "Ví dụ như... núp sau khe cửa nhìn trộm."
Hoè Dật nghe vậy không khỏi nuốt nước bọt, những bức ảnh liên tục xuất hiện, khôi phục lại trạng thái ban đầu, rõ ràng có vấn đề gì đó, làm sao có thể có người dám...
Nhưng điều khiến anh ta chợt giật mình là, ông chủ Tang ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phó Phù, giây tiếp theo, lại còn vỗ nhẹ vào cằm.
Anh ta mở miệng ra, giọng nói đã không còn có thể gọi là khàn khàn nữa, giống như hai hòn đá mài cọ xát vào nhau: "Lần cuối cùng... tôi trốn sau cánh cửa, thông qua khe hở, để nhìn."
Anh ta nhảy ra từng chữ một, khiến mọi người đều cảm thấy khó chịu, tuy nhiên, sự khó chịu này mang tính tâm lý nhiều hơn, nên cũng không ai dám giục anh ta.
"Anh đã nhìn thấy cái gì?" Bì Nguyễn nhịn không được hỏi.
Lời nói của anh ta dường như khiến ông chủ Tang nhớ lại ký ức lúc đó, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, giống như ống bễ bị rò rỉ: "Tôi... tôi đã nhìn thấy nó rồi! Chính là nó, là nó đã làm!!"
"Là ai?"
Ông chủ Tang ôm đầu của mình, vẻ mặt đau đớn như sắp nổ tung: "Là... là một người, không, không, là một bóng người. Nó trốn sau tấm rèm, trong tay cầm những bức ảnh đó."
"Là người Nhật! Là người Nhật, đúng rồi!" Ông chủ Tang hai mắt đỏ hoe: "Bóng của gã phản chiếu trên rèm, tôi đã nhìn thấy thanh kiếm trên thắt lưng của gã!"
"Còn có tiếng ca vang lên nữa, một tiếng ca rất quỷ dị, giống như có thể chui vào trong trái tim của con người, không phải là ở chỗ chúng ta, là bài hát của Nhật Bản!" Anh ta kích động nói.