Chương 606: Năng lực
Chương 606: Năng lựcChương 606: Năng lực
Bài hát của Nhật Bản...
Lạc Hà lấy điện thoại di động ra, ngẫu nhiên bấm vào màn hình vài lần, sau đó, một giai điệu ai oán du dương trong không khí, mang theo cảm giác hư vô trống rỗng.
Không cần phải nhờ ông chủ Tang giúp đỡ nữa, biểu hiện của anh ta đã chứng minh tất cả.
Ngay lúc giai điệu bắt đầu vang lên, anh ta liền run rẩy như một con thỏ sợ hãi, nhìn vào mắt Lạc Hà như thể nhìn thấy quỷ.
"Hoa anh đào rơi"
Bài hát anh ta đang phát là " Hoa anh đào rơi", tuy giai điệu không được rõ lắm, nhưng loại giai điệu này chỉ cần nghe một lần, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ quên được.
Đó là một bản ca dao được hát ở quê hương của Yoko.
Nhưng lúc này bài ca dao này ở trong lòng mọi người, đã vướng vào cùng với quỷ, bất cứ nơi nào bài ca dao xuất hiện, những điều khủng khiếp Sẽ xảy ra.
"Mấy người, mấy người sao có thể... ?" Ông chủ Tang trên mặt viết đầy sự kinh sợ, hiển nhiên là anh ta đã liên hệ người trước mặt với chuyện xảy ra tối qua.
Bây giờ sự việc đã dần dần sáng tỏ, nếu như người đàn ông trước mặt không nói dối, vậy thì thân phận của con quỷ này đã có thể xác định.
Đúng như họ đã đoán trước đó, là một người Nhật Bản.
Là một người Nhật Bản đến từ cùng một nơi với Yoko.
Nhưng nói chính xác hơi thì, đây cũng chỉ là hình thái mà gã biểu hiện ra, đào sâu hơn thì người đàn ông Nhật Bản này đã từng là một môn đồ.
Nhưng bây giờ xem ra, gã đã hoàn toàn bị cánh cửa trong cơ thể ăn mòn, biến thành một thây ma biết đi.
Hoè Dật trong lòng thầm nghĩ, cũng tương tự như Hạng Nam trong phó bản bệnh viện vậy.
Lâm Uyển Nhi quay đầu nhìn những bức ảnh dán trên tường: "Vậy nên anh đã tìm hết ảnh ra, dán lên trên tường, là muốn tìm ra người Nhật Bản này?"
"Đúng vậy!" Ông chủ Tang thở hổn hển, không biết lấy dũng khí từ đâu ra: mât tav chống vào †tườna. run rẩv đứng lên: "Nói †a cfno thât kì la mặc dù tôi không nhìn thấy khuôn mặt của người Nhật Bản đó, chỉ nhìn thấy bóng của gã qua bức rèm, nhưng ..."
Ông chủ Tang nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng tôi cảm thấy gã trông có hơi quen quen, hình như tôi đã từng gặp qua trước đây rồi."
"Thành thật mà nói, tôi cũng rất căm hận những người Nhật Bản này, nếu có thể không giao tiếp thì tôi sẽ không giao tiếp với bọn họ, nhưng bọn họ đến tìm tôi, tôi cũng không dám từ chối. Tất cả những người Nhật mà tôi đã tiếp xúc đều là tìm đến tôi chụp ảnh cả."
Suy nghĩ của ông chủ Tang rất rõ ràng, cách làm quen với người Nhật rất hạn chế, nếu như là cảm thấy quen mắt thì khả năng cao là đã từng chụp ảnh qua cho họ.
Đó là lý do tại sao anh ta đã tìm tất cả các bức ảnh của người Nhật ra, sau đó lần lượt nhận dạng từng người một.
"Tìm được chưa?" Bì Nguyễn hỏi.
Nghe vậy ông chủ Tang lắc đầu: "Vẫn chưa."
Sau khi nói xong câu này, ông chủ Tang quay người lại nhìn những bức ảnh trên tường với vẻ mặt kỳ quái, môi mấp máy như có điều gì muốn nói nhưng không biết phải nói thế nào.
Theo như mọi người thấy, việc không tìm thấy cũng là chuyện bình thường, dù sao thì anh ta cũng không thể lưu lại mọi bức ảnh về người Nhật mà mình đã từng chụp, chuyện này không thực tế.
Ngoài ra, trí nhớ của con người rất dễ bị lừa dối, trong lúc hoảng loạn tột độ, ông chủ Tang cũng có khả năng nhận nhầm người.
Anh ta chỉ là một người bình thường.
Hoè Dật đang định mở miệng thì ông chủ Tang đột nhiên quay lại, nhìn bọn họ rồi nói: "Tôi biết mọi người đang nghĩ gì, mọi người cho rằng tất cả những điều này đều là do tôi nhớ nhầm có phải không?"
"Nhưng tôi nói cho mà biết, không hề, tuyệt đối không!" Hơi thở của anh ta trở nên gấp gáp, giọng điệu của ông chủ Tang càng cứng rắn hơn: "Tôi có thể cảm nhận được, gã đang ở trong đây!"
"Gã ở ngay đây!"
"Ở ngay đây... đang nhìn tôi!"
Nhìn thấy cảm xúc của ông chủ Tang sắp mất kiểm soát, Lạc Hà vội vàng đưa tay ra, một tay che mặt, đặt ngón cái và ngón giữa vào hai đầu thái dương của ông chủ Tang, sau đó dùng một chút lực.
Một cơn đau nhói như tỉa sét đánh vào đầu của ông chủ Tang, dần "Ông chủ Tang." Lạc Hà nhìn anh ta, đôi mắt xanh bình tĩnh như biển sâu, anh ta chậm rãi thu tay lại, dùng ngữ điệu trấn an: "Xin hãy bình tĩnh."
Ông chủ Tang hít một hơi dài rồi nói: "Xin... xin lỗi."
Trong lúc Lạc Hà đặt tay lên mặt của ông chủ Tang, sắc mặt Hoè Dật đột nhiên thay đổi, không hiểu vì sao, anh ta lại cảm thấy tim đập mạnh.
Giống như có một bàn tay vô hình đột nhiên tóm lấy cổ mình.
Cùng là môn đồ, cảm nhận của anh ta nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường, đặc biệt là đối với thứ đó.
Trong tâm trí chợt xuất thần một chút.
Trong mơ màng, một thân ảnh cao lớn uy nghiêm dường như xuất hiện phía sau Lạc Hà.
Thân ảnh này đang cầm một cuốn sách khổng lồ trên tay, bìa đen, đơn giản và trang trọng, tràn ngập bầu không khí tôn giáo nồng nàn.
Ánh sáng thánh thiết, khiến anh ta không thể mở mắt ra.
Áp lực hiện ra thậm chí có thể sánh ngang với cái bóng đằng sau Giang Thành, trong lòng Hoè Dật chợt tuôn ra một dự cảm chẳng lành.
Theo những gì anh ta biết được trong khoảng thời gian này, Lâm Uyển Nhi, Giang Thành và Vương Phú Quý đều là thành viên chính thức của Đỏ Thẫm, thủ đoạn không cần nói cũng biết.
Mà dựa trên khí thế mà Lạc Hà thể hiện ra, chắc chắn cũng là một nhân vật cực kỳ khó giải quyết trong số Người Gác Đêm, ngoài ra còn có cô nàng lolita thường xuyên nói năng thô bạo kia nữa...
Hoè Dật lặng lẽ dùng ánh mắt không thể nhận ra liếc nhìn Phó Phù, khiến anh ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng chính là Phó Phù cũng đang nhìn chằm chằm vào anh ta, khóe miệng hơi nhếch lên.
Qủa nhiên...
Lạc Hà và Phó Phù, bọn họ đến đây đều là đã có sự chuẩn bị trước.
Những người như vậy sẽ không bao giờ hành động chỉ vì một nhiệm vụ miễn cưỡng mới đạt đến cấp độ B. Lời giải thích duy nhất là... mục tiêu của họ không phải là nhiệm vụ này mà là Đỏ Thẫm!
Nhiệm vụ này hóa ra là một trò lừa đảo, nhằm lừa Đỏ Thẫm tiến vào, sau đó giết tất cả những người tinh nhuệ của họ.
Ngay lúc Hoè Dật đang suy nghĩ, anh ta đột nhiên chú ý đến một ánh mắt khác, theo tầm mắt đó, anh ta nhìn thấy Lâm Uyển Nhi.
Cô chỉ im lặng nhìn mình, ánh mắt rõ ràng vô cảm nhưng Hoè Dật lại Tiếp sau đó, một cảm giác kỳ quái mà anh ta chưa từng cảm thấy trước đây chợt bùng nổ trong lòng.
Đó là một loại bất an, khác với sợ hãi.
Người phụ nữ này dường như đã nhìn thấu chính mình, những vướng mắc của chính mình, sự bất lực, do dự, sợ hãi và dao động...
Đôi mắt của cô giống như một con dao mổ, xẻ mình thành từng mảnh nhỏ, sau đó phân tích và ăn mòn từng chút một, trước mặt cô không có chút bí mật nào cả.
Dù là hiện tại, quá khứ hay tương lai...
Cuộc đời mình dường như chỉ là một đường thẳng mà chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy điểm kết thúc.
Đây là gì?
Năng lực của cô ấy?
Không, không, loại năng lực này sao có thể tồn tại, ngay cả cánh cửa quỷ dị cũng sẽ không nung nấu ra thứ như vậy.
Nhất định là cảm giác của mình đã sai rồi!
Hoè Dật có một loại dự cảm rất không tốt, anh ta tựa hồ bị cuốn vào một vòng xoáy cực lớn, trong đó chỉ cần một chút nước bắn tung tóe cũng có thể khiến anh ta vạn kiếp bất phục.
Mà sự khởi đầu của tất cả là việc gặp gỡ người đàn ông đó.
Đỏ Thẫm, Giang Thành.
Bây giờ cân nhắc việc từ bỏ đã quá muộn, hơn nữa anh ta cũng không phải là người do dự, trước ánh mắt của Phó Phù, anh ta kiên định bước về phía trước, đi đến bên cạnh Lâm Uyển Nhi.