Chương 607: Mộng
Chương 607: MộngChương 607: Mộng
Tâm tư của Trần Cường đều đang tập trung vào nhiệm vụ, đối với biểu hiện của Hoè Dật, anh ta không chú ý, càng không hề để tâm.
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn ông chủ Tang đã bình tĩnh lại rồi hỏi: "Lúc nấy anh có nói mình có một giấc mộng, là như thế nào?"
Nghe vậy ông chủ Tang xua tay, đại khái là không muốn có người ngắt lời anh ta.
"Anh nói tiếp đi, từ chỗ sau khi anh phát hiện người Nhật kia xuất hiện." Lạc Hà tựa hồ hiểu ra điều gì đó, liền lên tiếng.
Ông chủ Tang im lặng hồi lâu, như được đưa trở lại hiện trường lúc đó: "Cái đó... cái người Nhật Bản đó, không, không phải người, gã là quỷ, là quỷ mới đúng! Người thì làm sao có thể đột nhiên xuất hiện trong phòng của tôi, mà tôi còn không biết?"
"Lúc đó tôi sợ đến nỗi hai chân run rẩy, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất, nhưng tôi đã kịp cố gắng trấn tĩnh, cậu không biết đâu, lúc đó tôi đã làm thế nào để trấn tĩnh." Ông chủ Tang dùng tay kéo cổ áo, hiển nhiên là vẫn còn sợ hãi: "Tôi không dám lên tiếng, chỉ đi từng bước nhỏ từng bước nhỏ một về phía cửa, chân tôi không còn nghe theo tôi nữa."
Nghe giọng nói run run của ông chủ Tang, mọi người đều có thể tưởng tượng được anh ta đã sợ hãi đến mức nào, nhưng cũng không khỏi cảm thấy vui mừng.
Cũng may anh ta không phát ra tiếng, nếu không đợi khi hôm nay bọn họ tới, trước mắt sẽ xuất hiện một cỗ thi thể lạnh lẽo, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị rồi.
Đối với sự sống chết của ông chủ Tang, bọn họ cũng không mấy quan tâm đến, mừng vì anh ta còn sống, chỉ là vì có thể lấy được manh mối từ miệng anh ta mà thôi.
"Chờ khi tôi chạm được vào cửa, liền mở ra, chạy ra ngoài." Ông chủ Tang vội vàng nói: "Không ngờ... không ngờ bên ngoài lại có một màn sương mù dày đặc."
Dường như nhớ lại lúc đó, giọng ông chủ Tang bắt đầu thay đổi: "Tôi sống ở trong thị trấn mấy chục năm rồi, chưa bao giờ nhìn thấy sương mù dày đặc đến như vậy."
"Có lẽ... có lẽ chỉ có thể từ chỗ tôi, nhìn thấy cậu, còn không được rõ ràng lắm." Ông chủ Tang nhìn Lạc Hà nói.
Từ khi Lạc Hà đặt tay lên mặt anh ta, anh ta liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đồng thời cũng có một loại cảm giác tin tưởng kỳ lạ đối với Lạc Hà.
Cùng lúc nghe thấy sương mù, trong mắt Lạc Hà mơ hồ hiện lên một thứ gì đó, nhưng rất nhanh đã tiêu tan, anh ta gật đầu nói: "Anh tiếp tục nói đi."
"Lúc đầu tôi cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao thì trong phòng đang có con quỷ Nhật Bản, nên tôi đã hạ quyết tâm lao ra ngoài, tôi nghĩ đến việc băng qua đường, đi tìm trưởng quầy của tiệm ăn Tô Ký, anh ấy có quan hệ rất tốt với tôi, ban đêm anh ấy và vợ ở lại luôn trong quán."
"Tôi chạy vội đến trước cửa nhà anh ấy, trời đã khuya, đèn trong nhà đều đã tắt hết, tôi không dám gọi lớn, chỉ có thể dùng tay gõ cửa, sau đó đến gần khe cửa và nói vào trong, nói với họ rằng đó là tôi, mau ra mở cửa!"
"Điều tôi không ngờ tới là, tôi không hề dùng lực gì, cánh cửa đã cót két một tiếng, mở ra, trong lòng tôi rất vui mừng, ngay lập tức chui vào."
Nghe vậy, Hoè Dật không khỏi co rút khóe miệng, thầm nghĩ người này mệnh thật lớn, nếu đổi lại là người khác thì e là đã chết từ lâu rồi.
"Tầng một rất tối, tôi biết hai vợ chồng sống trong một căn phòng nhỏ ở cuối tầng hai nên cố gắng tìm cầu thang. Lên tầng, tôi rẽ vào một góc và nhìn thấy cánh cửa phòng bọn họ đang khép hờ, bên trong còn có ánh sáng tỏa ra."
"Nhưng... tôi cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái, không thể diễn tả được. Tôi chậm rãi bước tới. Càng đến gần, tim tôi càng khó chịu, giống như bị thứ gì đó đè lên vậy."
"Sau khi đến gần, đầu tiên là tôi gọi tên bạn mình, nhưng không có phản hồi. Căn phòng yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào."
"Nhưng đèn vẫn sáng, có ánh sáng, bên trong chắc chắn có người, tôi không trực tiếp đẩy cửa, đầu tiên nhìn vào bên trong theo khe cửa trước, nhưng không ngờ... không ngờ!!"
Nói đến đây, ánh mắt của ông chủ Tang đột nhiên thay đổi, tâm tình dần dần mất khống chế.
"Anh đã nhìn thấy cái gì?" Trần Cường nghiêng người thấp giọng hỏi, mọi người theo bản năng cảm thấy những lời nói tiếp theo của anh ta sẽ rất quan trọng.
Trong nháy mắt, ông chủ Tang đột nhiên trợn mắt nhìn chằm chằm vào mặt Trần Cường, sự thay đổi đột ngột khiến Trần Cường kinh hãi: "Là phòng tối! Là phòng tối của tôi!" Ông chủ Tang hét lên.
Phòng tối... Hoè Dật mở to mắt, sao đột nhiên lại nhắc đến phòng tối rồi, vừa rồi không phải là đang nói đến quán ăn Tô Ký, căn phòng nơi bạn mình ở sao.
Nhưng giây tiếp theo, Hoè Dật nhìn vẻ mặt vặn vẹo của ông chủ Tang, biểu cảm dần dần thay đổi, cuối cùng cũng có vài phần tương tự như một ông chủ.
Anh ta đã hiểu ra rồi, không phải là do ông chủ Tang căng thẳng mà đã gây ra vấn đề trong cách kể chuyện, mà là...
"Ý anh nói là phòng của bạn anh đã biến thành phòng tối này?" Lạc Hà nhanh chóng hỏi, dường như anh ta đã nắm bắt được vấn đề.
"Không chỉ có vậy!" Ông chủ Tang chật vật đứng dậy, hai mắt đỏ hoe, giống như một tay cờ bạc thua cuộc: "Còn có... còn có con quỷ Nhật Bản kia!"
"Gã đứng ngay sau tấm rèm, quay lưng về phía tôi, trên tay vẫn cầm những bức ảnh đó!"
"Gã đã ở đó chờ tôi!"
"Gã biết tôi sẽ đến, gã đều biết hết."
"Tôi sợ đến mức không biết mình đã chạy ra ngoài bằng cách nào. Tôi chỉ nhớ mình bị ngã ở cầu thang. Sau đó, tôi chạy ra đường thì thấy cửa của các quán đều đang khép hờ, thông qua kẽ hở, bên trong đều là căn phòng tối này của tôi!"
"Đằng sau bức rèm của mỗi căn phòng tối đều có một con quỷ Nhật Bản đang đứng!"
"Tất cả đều như thế!"
Ông chủ Tang ôm đầu yếu ớt ngã xuống đất, Hoè Dật định đến giúp dìu dậy, nhưng nghĩ ngợi, lại liền rút tay về.
Tốt hơn hết là để anh ta bình tĩnh lại, cố gắng đừng kích thích anh ta nữa.
Đơn giản xét theo góc độ của một người bình thường, người đàn ông trước mặt đã làm rất tốt, nhưng đổi lại là một người khác, có thể đã trực tiếp suy sụp rồi.
"Nhưng cuối cùng anh vẫn sống sót và quay trở lại tiệm chụp ảnh này, cho nên..." Lạc Hà dừng lại, nhìn vào mắt ông chủ Tang: "Anh cho rằng đây thực ra là một giấc mộng."
Một lúc lâu sau, ông chủ Tang mới thoát ra khỏi ký ức, ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân toát ra khí tức khó chịu, như thể trong phút chốc đã già đi hơn mười tuổi. tỉnh dậy, thì đang nằm gục trên bàn trong phòng tối, những bức ảnh đó đang đặt ngay trước mặt."
"Đằng sau rèm cũng không có gì hết, trong bể nước cũng chỉ có nước thuốc tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước."
Bọn họ đại khái đã hiểu được ông chủ Tang đang nghĩ gì, mọi thứ trong quá khứ giống như một giấc mộng, sau khi tỉnh dậy từ giấc mộng, mọi thứ lại trở về số 0 và bắt đầu lại.
"Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh lại không đồng ý với phán đoán của mình, anh cảm thấy đây không phải là mộng, mà là sự thật đã xảy ra." Lâm Uyển Nhi nói: "Anh chỉ vì thoát khỏi nỗi sợ hãi, mới tin chắc đây là một giấc mộng."
Lâm Uyển Nhi nhìn vào mắt ông chủ Tang: "Tại sao?"
Dường như lời nói của Lâm Uyển Nhi đã chạm đến thần kinh nào đó của ông chủ Tang, anh ta chậm rãi xoay người lại, sau đó vén quần áo lên, quay lưng về phía họ.
Ở phía dưới thắt lưng của anh ta một chút, một dấu tay đen tối đột nhiên xuất hiện.
"Tôi bị ngã khi đang chạy khỏi quán ăn Tô Ký, lăn xuống cầu thang từ tầng hai xuống tầng một." Ông chủ Tang hít một hơi và nói: "Có người đã đẩy tôi một cái."