Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 608 - Chương 608: Tiên Đoán

Chương 608: Tiên đoán Chương 608: Tiên đoánChương 608: Tiên đoán

Dấu tay không lớn, trông giống như do một đứa trẻ để lại.

Đồng thời cùng lúc này, mọi người lập tức nhớ tới chuyện tối qua đã xảy ra với mấy người Giang Thành, khi bọn họ đang tìm kiếm chỗ ở của Lưu thọt, thì phát hiện ra hàng loạt dấu chân trần nhỏ, đi theo ngay phía sau thi thể của Phan Độ.

Từ góc nhìn này, dấu tay này và thứ để lại dấu chân chắc hẳn là cùng một thứ.

Rất có khả năng chính là "thần linh" mà Yoko đã nhắc đến.

Cũng chính là quỷ trong sự kiện linh dị lần này.

Nhìn những bức ảnh treo đầy trên tường, ông chủ Tang không khỏi nuốt khan, nỗi sợ hãi trong mắt gần như ngưng tụ thành chất, nhỏ giọng hỏi: "Mọi người hãy nói xem, nếu như chỉ là một giấc mộng, thì dấu tay giải thích thế nào?"

Đối với câu hỏi này, mọi người cũng không có cách nào trả lời.

Lạc Hà do dự một chút, sau đó hỏi: "Ngoài dấu tay này ra, anh có gặp phải chuyện gì kỳ quái nữa không?"

Ông chủ Tang suy nghĩ một chút rồi quay người, mặc áo lên: "Không có, sáng nay tôi đã mạnh dạn đến quán ăn Tô Lý để nhìn xem, bên trong mọi thứ vẫn rất bình thường, vợ chồng hai người chủ quán đang bận tiếp đãi khách hàng, tôi đã nhìn rất lâu, cũng không thấy có gì bất thường."

Anh ta vừa lắc đầu vừa nói, rõ ràng cũng không thể hiểu nổi chuyện đã xảy ra tối qua.

"Ngoài chúng tôi ra, anh còn kể chuyện này với ai nữa?"

"Không có ai nữa." Ông chủ Tang trả lời ngay, vẻ mặt rất căng thẳng: "Tôi... Chuyện này đến bây giờ tôi cũng không biết phải giải thích thế nào. Tôi còn đang sợ chết khiếp đây, làm sao dám nói cho người khác biết."

"Như vậy là tốt nhất, chúng tôi có thể giúp anh giải quyết chuyện này, nhưng trước khi chuyện này được giải quyết, hy vọng anh có thể giữ bí mật, nếu không..." Lạc Hà dừng lại.

"Tôi hiểu, tôi hiểu." Ông chủ Tang biểu hiện đặc biệt hợp tác.

Nói ra cũng thật kì lạ, rõ ràng là không quen biết, nhưng trong mắt ông chủ Tang, những người này không hiểu sao lại cho anh ta một cảm giác rất đáng tin cậy.

Đặc biệt là người đàn ông trước mặt này. "Ngày mai cũng vào thời gian này, chúng tôi sẽ đến tìm anh." Lạc Hà cất điện thoại di động đi, nhìn ông chủ Tang nói: "Những bức ảnh này tôi đề nghị anh tạm thời đừng xử lý, anh có thể thử tìm ra người Nhật Bản mà anh đã từng gặp ở trong này, nhưng đừng cố phá hủy chúng."

Giọng điệu của Lạc Hà trở nên nghiêm túc: "Nếu không tôi lo lắng sẽ xảy ra những chuyện rất khủng khiếp."

Nghe vậy, sắc mặt của ông chủ Tang trở nên tái nhợt, như thể mọi sắc màu đã nhạt đi, nhưng ánh mắt nhìn Lạc Hà lại càng tin tưởng hơn, hạ giọng thần bí nói: "Cậu cũng đã cảm nhận thấy rồi phải không?"

Anh ta mím môi: "Giấc mộng đêm qua của tôi giống như một lời tiên đoán, nếu như tôi nhất quyết hủy bỏ những bức ảnh này, vậy thì người Nhật Bản... không, không, là quỷ Nhật Bản! Cũng như những chuyện khủng khiếp phía sau sẽ xuất hiện."

Ông chủ Tang nuốt nước bọt một cái, tiếp tục nói: "Nhưng mặt khác, nếu tôi không nhất quyết hủy những bức ảnh này thì những bức ảnh này sẽ không xuất hiện, tôi sẽ được an toàn."

"Ôi trời ơi, không ngờ cái bộ não nhỏ bé này của anh lại khá dễ sử dụng đấy." Bì Nguyễn ngưỡng mộ và có cái nhìn khác về người đàn ông ngoan ngoãn này.

"Không không không, cao nhân quá lời rồi, đây không phải cũng là... ép buộc sao?" Ông chủ Tang vẻ mặt cay đắng nói: " Ai có thể ngờ rằng một người lương thiện như tôi, làm ăn đàng hoàng lại lại dính vào chuyện như vậy?"

"Ha ha." Phó Phù cười lạnh một tiếng, liếc nhìn ông chủ Tang nói: "Làm ăn thì là đúng rồi, còn có đàng hoàng hay không, thì chúng tôi không biết."

Một chủ tiệm chụp ảnh bình thường, vậy mà lại cất giấu nhiều ảnh người Nhật Bản như vậy, bản thân chuyện này đã không bình thường rồi.

E là mối quan hệ với người Nhật Bản không trong sáng như lời anh ta nói.

Sau khi rời khỏi tiệm chụp ảnh, đầu tiên cả nhóm tìm một quán ăn ngồi xuống, chuẩn bị lấp đầy cáu bụng rồi mới đi gặp đám người Giang Thành.

Bọn họ chọn một căn phòng riêng cạnh cửa sổ tầng hai, nơi có gió mát thổi qua, nếu không phải đang có nhiệm vụ nào đè nặng, thì cũng khá thanh thản dễ chịu.

"Thế nào?" Bì Nguyễn vươn cổ ra, thần bí hỏi: "Mọi người cảm thấy chủ tiệm chụp ảnh này có vấn đề gì không?" một thế giới hoàn toàn tách biệt với hiện thực, Lạc Hà nhấp một ngụm trà, năng lực của anh ta là tạo ra mộng cảnh, theo cách nhìn nhận của anh, những gì xảy ra với đối phương rất như một giấc mộng.

Nhưng điều này lại đặt ra hai vấn đề, Lạc Hà hai tay nắm chặt tách trà, như thể đang hấp thụ nhiệt độ của trà: "Thứ nhất." Anh ta nhìn mọi người và hỏi: "Chỉ là chủ một tiệm chụp ảnh, tại sao anh ta lại bị cuốn vào trong mộng cảnh?"

"Là những bức ảnh kia." Trần Cường đáp, đây là giải thích hợp lý nhất.

Lạc Hà gật đầu: "Đúng, là những bức ảnh đó có vấn đề, tôi nghĩ dự cảm của ông chủ Tang là không sai, anh ta đã từng gặp qua người Nhật Bản này, hơn nữa còn đã chụp ảnh gã."

"Được rồi, vậy tiếp theo là vấn đề thứ hai." Lạc Hà hạ giọng: "Ông chủ Tang đã làm thế nào để sống sót vượt qua mộng cảnh?"

Mộng cảnh mà con quỷ này tạo ra quỷ dị đến mức nào có thể đoán được, cho đến nay vẫn chưa có ai có thể sống sót vượt qua mộng cảnh đó.

Phan Độ và Lệnh Hồ Dũng tuy rằng không được tính là cao thủ, nhưng kinh nghiệm và thân thủ cao hơn rất nhiều so với ông chủ Tang, nhưng ngay cả bọn họ cũng thất bại, ông chủ Tang không có lý do gì để sống sót được.

Trần Cường nheo mắt lại: "Ý của anh là... Quỷ cố ý thả anh ta đi, không có giết anh ta?"

"Trừ lý do đó ra, tôi không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác." Lạc Hà đặt cuốn sách trong tay xuống bàn, nói: "Mọi người có suy nghĩ khác cũng có thể nói ra."

Mặc dù trong lời nói của Lạc Hà dùng "mọi người", nhưng sự chú ý của anh ta lại tập trung vào khuôn mặt của Lâm Uyển Nhi nhiều hơn.

"Nhưng... vì sao quỷ lại để anh ta đi?" Hòe Dật nghỉ hoặc hỏi: "Nếu như thật sự là bởi vì bức ảnh sẽ để lộ bí mật, thì cứ thẳng tay giết anh ta đi là được."

Trong tiềm thức của bọn họ, xác suất mà một người bình thường có thể sống sót sau khi gặp phải hiện tượng linh dị là rất mong manh, đặc biệt năng lực của con ma này lại càng quái dị như vậy.

Lời còn chưa dứt, mấy người đã nghe thấy bên ngoài đường phố náo động, đầu tiên có người hét lên, sau đó là tiếng nhiều người bỏ chạy.

Kèm theo đó là tiếng đồ vật bị đổ và tiếng trẻ con khóc.

Mọi người đột nhiên cảm thấy bất an. đứng dậy nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy một đám người đang lao về phía này.

Trông có vẻ giống như người đến từ đồn cảnh sát, với vũ khí trên thắt lưng và một con chó sói lớn dẫn đầu.

Còn chưa kịp nhìn rõ, tình cờ nhìn thấy một viên cảnh sát ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, viên cảnh sát này hét lớn điều gì đó, như thể vừa phát hiện ra một đại lục mới.

Ngay sau đó, tất cả cảnh sát đều nhìn về phía cửa sổ, tăng tốc đi về phía tầng dưới, Hòe Dật mơ hồ nghe thấy những lời như "Bọn họ ở đó, nhanh lên, đừng để bọn họ trốn thoát."

Không lâu sau, cửa phòng riêng bị đá tung, mấy tên cảnh sát hung hãn xông vào.

Từ góc nhìn của bọn họ, vẫn có thể nhìn thấy ngoài hành lang có hơn chục người đứng, một con chó sói to lớn bị xích giơ hai chân trước lên sủa vào phòng.

"Lạc Hà là ai?!" Một người đàn ông to lớn có râu cầm đầu, trong tay cầm một cây gậy, giận dữ hỏi.
Bình Luận (0)
Comment