Chương 610: May mắn
Chương 610: May mắnChương 610: May mắn
"Không được, lỡ như các anh chạy mất thì làm thế nào?" Một sĩ quan cảnh sát khác gầy như cọc tre hét lớn, trông rất oai vệ.
Vụ án mới bắt đầu có chút manh nha, thời gian gấp rút, không thể nào lãng phí thời gian vào loại chuyện này, mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng trong này có gì mờ ám.
Đúng như lời của râu quai nón dẫn đầu nói, ông chủ Tang đã chết ngay sau khi họ rời đi, chưa đầy nửa tiếng sau.
Dù nhìn thế nào đi nữa, đây cũng có vẻ như là một thế cục đã được dàn dựng sẵn dành cho họ.
Nghĩ thông được những chuyện này, mọi người càng không thể bó tay chịu trói, chỉ có mười mấy cảnh sát mà thôi, đối phó bọn họ mà nói cũng không khó khăn gì.
Khó khăn là phải xử lý hậu quả như thế nào, có lẽ có thể đến gặp cục trưởng Kiều, dù sao thì cũng là anh ta đã thuê đội của mình đến xử lý vụ án, nếu có chuyện gì xảy ra cũng đừng nghĩ đến việc được nhàn nhã nghỉ ngơi.
Dường như thấy những người trước mặt này không dễ đối phó, ánh mắt của râu quai nón dẫn đầu có chút do dự, một lúc sau, giọng điệu dịu đi một chút rồi nói: "Như thế này đi, hiện tại chúng tôi cũng chỉ là nghỉ ngờ các anh có liên quan đến cái chết của chủ tiệm chụp ảnh, kết quả cuối cùng như thế nào, vẫn còn cần điều tra."
"Các anh ít nhất phải có một người cùng chúng tôi trở về, tiếp nhận thẩm vấn, những người còn lại có thể đi." Râu quai nón hạ nhỏ giọng: "Tôi sẽ không làm khó các anh, các anh cũng đừng làm khó cho tôi."
Có thể thấy đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
Nghe vậy, Lạc Hà thoải mái cười nói: "Xem ra người mà các anh muốn bắt đi chính là tôi rồi."
Râu quai nón không phủ nhận: "Có người nhìn thấy anh cãi nhau với ông chủ Tang trong tiệm chụp ảnh, cho nên anh có nghỉ ngờ rất lớn."
"Được thôi." Lạc Hà nói: "Tôi có thể đi cùng các anh, nhưng tôi có một yêu cầu."
Râu quai nón do dự một lát, nhưng tay cầm gậy gỗ vẫn không thả lỏng mà thận trọng hỏi: "Yêu cầu gì?"
"Các anh đi ra trước đi, tôi có mấy lời muốn nói với các bạn của mình, nói xong sẽ cùng các anh trở về." Lạc Hà nhìn rau quai nón nói, từ đầu đến cuối vẻ mặt khâng hề dao đânn. thav vì nói là trấn tĩnh. thì trâna anh †a giống như không quan tâm hơn.
"Thế sao được?" Một cảnh sát trong đó hét lên: "Nếu như anh bỏ chạy thì làm sao?"
Nhưng sau khi Lạc Hà nhìn anh ta, viên cảnh sát chiếm thế thượng phong lập tức suy sụp, anh ta cũng không biết tại sao.
Rõ ràng đó chỉ là một đôi mắt bình tĩnh, nhưng anh ta lại cảm nhận được sự bình yên trước cơn bão tố đến.
Có vẻ như nếu không chấp nhận yêu cầu của anh ta thì điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra vậy.
"Được, tôi cho anh thời gian." Râu quai nón ngược lại thẳng thắn đồng ý, sau đó quay người đóng cửa lại.
Bì Nguyễn thò đầu ra ngoài nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện mấy tên cảnh sát đang đứng bên dưới, nhìn chằm chằm vào cửa sổ, rõ ràng là để ngăn cản bọn họ trốn thoát qua đường cửa sổ.
Trần Cường dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lạc Hà, giống như muốn nhìn ra gì đó từ bên trong: "Bọn họ chính là vì anh mà đến." Ngữ khí của anh ta kiên định nói.
Đây là chuyện đã rất rõ ràng, bọn họ vừa mới rời tiệm chụp ảnh, ông chủ Tang đã chết, sau đó thì có một nhóm cảnh sát tìm tới tận cửa...
Càng kỳ quái hơn nữa là mọi người đều chú ý đến một điểm quan trọng, câu đầu tiên mà viên cảnh sát xông vào hỏi là..."Ai là Lạc Hà?"
Tại sao lại hỏi như vậy?
Nói cách khác, làm sao bọn họ lại biết tên của Lạc Hà?
Theo lời giải thích của râu quai nón, có người nhìn thấy Lạc Hà cãi nhau với ông chủ Tang trong tiệm chụp ảnh, cho nên mới cho rằng anh ta bị tình nghỉ giết người.
Nhưng nếu nghĩ kỹ về nó, lời giải thích này đơn giản là không thể chấp nhận được.
Thứ nhất, giữa Lạc Hà và ông chủ Tang không hề có tranh chấp quá mức.
Điểm thứ hai, cũng là điểm kỳ quái nhất, là làm sao người nhìn thấy bọn họ có tranh chấp này gọi cảnh sát lại biết tên Lạc Hà?
Trên mặt anh ta cũng đâu có viết hai chữ "Lạc Hà".
Bì Nguyễn mở to mắt: "Vậy nên... có người gài bẫy hãm hại anh?"
Trong nhiệm vụ, tình huống nào cũng có thể xảy ra, nhưng lại mạnh nghĩ rất nhiều.
"Tại sao chỉ nhắm vào một mình anh?" Hòe Dật nhịn không được hỏi.
Đối với việc này, Lạc Hà không có ý giấu diếm, anh ta nhìn thoáng qua vị trí của cửa, giống như có thể xuyên qua cửa nhìn ra bên ngoài: "Chắc là có liên quan đến năng lực của cánh cửa trong cơ thể tôi, có tôi ở đây, con quỷ này muốn tiêu diệt cả nhóm chúng ta, là hoàn toàn không thể."
Khẩu khí của anh ta không nhỏ, nhưng lại nói với giọng điệu bình tĩnh đến mức không ai nghỉ ngờ tính xác thực của nó.
Ánh mắt của Hòe Dật và Trần Cường dần dần trở nên khác lạ, họ cũng không khỏi kinh ngạc trước thân phận môn đồ của Lạc Hà.
Nhưng cánh cửa trong cơ thể anh ta vậy mà lại có thể chống lại mộng cảnh của con quỷ này, điều này khiến bọn họ rất hứng thú.
Một kẻ thậm chí đến quỷ cũng phải cảm thấy khó giải quyết, cánh cửa trong cơ thể anh ta rút cuộc có năng lực nghịch thiên đến như thế nào?
Khi Lạc Hà nói những lời này, những lần gặp gỡ trước đó dần dần được kết nối, Phó Phù chạm vào cằm cô và phân tích với vẻ thành thục: "Hãm hại anh là quỷ, nó biết rõ rằng nếu như anh có ở đây, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn. Vì vậy, đã mượn tay của cảnh sát để đem anh đi, tiện cho việc ra tay với chúng tôi hơn."
"Có lẽ là như vậy." Lạc Hạc khẽ gật đầu.
Điều này cũng giải thích cho việc tại sao ông chủ Tang gặp phải mộng cảnh mà vẫn có thể sống sót, nguyên nhân cơ bản là do quỷ đã để anh ta đi, anh ta vẫn còn chưa đến lúc chết.
Mà sau khi nhóm người Lạc Hà xuất hiện, cái chết của anh ta mới có ý nghĩa.
"Con quỷ này sẽ kéo người vào trong mộng cảnh rồi giết chết. Để ngăn chặn tình huống này xảy ra, tôi có hai đề nghị." Lạc hà chậm rãi nói: "Đầu tiên, hãy luôn duy trì tỉnh táo, bất kể là ban ngày hay là ban đêm."
Yêu cầu này nghe có vẻ đơn giản nhưng đối với những người từng trải qua nhiều sự kiện linh dị mà nói, thì về cơ bản chẳng khác nào là không nói.
Những cuộc tấn công của quỷ trước giờ luôn không báo trước, huống chỉ là chỉ cần thất thần một cái, là sẽ bị kéo vào trong mộng cảnh, hơn nữa cái chết của ông chủ Tang cũng truyền đạt cho họ một điểm thông tin rất quan trọng.
Đó chính là quỷ giết người, không nhất thiết chỉ vào ban đêm.
Con người ta vào ban ngày cũng vẫn sẽ ngủ gật và mất tập trung. Hoè Dật thận trọng hỏi: "Còn điểm thứ hai thì sao?"
"Tôi có một giả thiết, nhưng còn chưa kịp chứng thực." Lạc Hà nói: "Bằng ngoại lực gây ra việc ngất xỉu, có lẽ có thể tránh khỏi bị quỷ kéo vào mộng cảnh."
"Ý của anh là... bị đánh bất tỉnh?" Trên mặt Bì Nguyễn viết đầy câu như vậy mà cũng được nữa hả.
"Cho nên tôi nói đây chỉ là giả thiết, nhưng tôi không chắc kết quả sẽ ra sao." Lạc Hà nói.
Nghe vậy, sắc mặt của mọi người đều trở nên rối rắm, phương pháp này được coi là một canh bạc lớn, trừ khi đó là biện pháp cuối cùng, nếu không chắc sẽ không có ai sử dụng.
Suy cho cùng, khả năng tự bảo vệ mình của một người trong tình trạng hôn mê là bằng 0. Một khi trường hợp khẩn cấp xảy ra, muốn chạy trốn cũng không kịp.
So với nó, tất cả mọi người đều nguyện ý tiến vào mộng cảnh, dù sao quỷ dù mạnh mẽ quỷ dị đến đâu cũng có điểm yếu, chỉ cần tìm đúng điểm này là có thể kết thúc nhiệm vụ.
Có tiếng bước chân vang lên, cửa bị đẩy ra, râu quai nón dẫn theo mấy người đi vào: "Được rồi, Lạc Hà, anh hãy đi cùng chúng tôi một chuyến đi."
Sau đó, những người này dường như còn chưa yên tâm, lại lấy ra một đôi còng tay bằng sắt đen kiểu cũ, đeo vào cổ tay Lạc Hà.
Trước khi ra khỏi phòng, Lạc Hà đứng yên, quay đầu nhìn mọi người: "Tôi đi trước đây, chúc các vị... may mắn."