Chương 611: Nhận thấy
Chương 611: Nhận thấyChương 611: Nhận thấy
Mắt thấy Lạc Hà bị một đám người vây quanh dẫn đi, trên tay còn bị mang còng sắt dành cho tù nhân, khi di chuyển phát ra tiếng kêu lạch cạch: "Hừ..." Bì Nguyễn nhìn theo bóng lưng anh ta, nhất thời chợt cảm thấy bị thương.
"Anh làm sao mà phải bày ra bộ dạng này?" Phó Phù cau mày hỏi: "Anh ấy chỉ bị bắt đi chứ chưa chết."
"Anh có chết thì anh ấy cũng sẽ không chết đâu." Dường như vẫn còn chưa hết tức giận, Phó Phù chống tay lên hông, giận dữ nói.
Đối với thái độ của Phó Phù, Bì Nguyễn hiếm thấy không phản bác, anh ta mắt tiễn bóng dáng của Lạc Hà biến mất ở góc hành lang, sau đó mới thu lại ánh mắt.
Ước chừng khoảng mười mấy phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, người tới tựa hồ rất cẩn thận, nhưng tiếng bước chân vội vã vẫn lộ rõ nội tâm đang rất căng thẳng.
Một khuôn mặt xẹt qua trước cửa: "Quả nhiên là mọi người đang ở đây!" Triệu Hưng Quốc nhìn thấy mọi người, trên mặt không có mấy kinh ngạc.
Dù sao thì vừa cách đây không lâu, anh ta đã giương mắt nhìn Lạc Hà bị cảnh sát bắt đi, chưa nói đến việc phải đeo còng tay, lại còn bị đưa vào xe cho tù nhân.
"Sao anh lại đến đây?" Hòe Dật theo thói quen nhìn về phía sau Triệu Hưng Quốc, nhưng hình như chỉ có mình anh ta đến.
Về việc này, Triệu Hưng Quốc giải thích: "Chúng tôi ở ngay gần đây, nhìn thấy náo động lớn như vậy thì đến xem, cậu em Giang Thành nói rằng cảnh sát đến là nhắm vào mọi người, quả nhiên là thế thật".
"Bọn họ người đâu rồi?" Lâm Uyển Nhi hỏi.
Đối với mỹ nhân này, Triệu Hưng Quốc cũng có chút kiêng dè, đối mặt với cô, áp lực rất lớn, anh ta né tránh cái nhìn, trả lời: "Hai người Giang Thành đang ở dưới tầng, trước đó chúng tôi trốn ở đầu ngõ."
Bây giờ tình hình đã rất rõ ràng, Giang Thành lo lắng đám người Lâm Uyển Nhi gặp nguy hiểm nên phái Triệu Hưng Quốc đi thăm dò đường đi, xem xét tình hình.
Còn hắn thì dẫn theo tên mập trốn ở một nơi an toàn.
Nếu thấy tình thế không ổn, có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.
..”. 3ÃA s.. ^A ..3*. s. ~.3 .. . ^ g x. " "TH " ¬ nói."
Có Triệu Hưng Quốc dẫn đường, nhóm người nhanh chóng tìm được lối vào con ngõ nơi bọn họ đang ẩn náu, lối vào con ngõ rất khuất, nếu không chú ý thì rất dễ bị bỏ qua.
Nhưng điều khiến Triệu Hưng Quốc ngạc nhiên là khi anh ta bước vào con ngõ, bên trong làm gì còn bóng dáng của hai người Giang Thành: "Người đâu rồi?" Triệu Hưng Quốc nhìn xung quanh, rõ ràng là bọn họ đã hẹn ước tập hợp ở đây.
"Này." Triệu Hưng Quốc nhìn một tên ăn xin đang ngồi xổm trong góc: "Anh có nhìn thấy hai người ở đây đi đâu rồi không? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà."
Không ngờ, người ăn xin trợn mắt, hoàn toàn phớt lờ anh ta.
Vẫn là Bì Nguyễn nhanh trí, lấy tiền lẻ trong túi ra, ném vào chiếc bát vỡ mất một góc của người ăn xin, phát ra tiếng "ding".
Lần này thậm chí không cần bọn họ lên tiếng, người ăn xin liếc nhìn Triệu Hưng Quốc với vẻ khinh thường và nói: "Bọn họ rời đi từ lâu rồi, anh vừa rời đi là họ đã đi rồi."
Triệu Hưng Quốc: "2???"
Ngược lại là Lâm Uyển Nhi nhếch khóe miệng lên, như thể đã nhận ra điều gì đó.
Hiện tại là lúc ánh nắng nhiều nhất, cô nheo mắt nhìn xung quanh, tìm một góc có ánh nắng chói chang nhất, ở đó mơ hồ có một ngôi nhà sàn cũ kỹ.
Tòa nhà có ba tầng, trông rất cũ kỹ, bên ngoài phủ đầy cây thường xuân xanh mướt, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa sổ tầng ba.
Sau cửa sổ, Giang Thành quay người nói với tên mập bên cạnh: "Xem ra, ngoại trừ Lạc Hà, những người khác tạm thời vẫn bình an vô sự."
Tên mập nuốt nước miếng, ngồi vào bàn, Giang Thành không cho anh ta đến gần cửa sổ, nói rằng thân hình to lớn dễ bị lộ.
Mười phút sau, mọi người gặp nhau ở dưới tầng, sắc mặt của Triệu Hưng Quốc không được tốt lắm, ánh mắt kỳ quái nhìn Giang Thành.
Giang Thành không hề giải thích về chuyện này, hắn cảm thấy không cần thiết.
Điều quan trọng nhất trong nhiệm vụ là đảm bảo sự an toàn của chính mình, một khi trong tòa nhà xảy ra chuyện gì, rất khó để nói liệu Triệu Hưng Quốc có khai ra bọn họ hay không. Những điều này Giang Thành đều biết, điều hắn cảm thấy hứng thú hơn là tại sao.
Trần Cường kể lại những gì họ đã gặp phải một cách cẩn thận chỉ tiết, còn Hòe Dật thì ở bên cạnh bổ sung.
"Những chuyện này hẳn là do quỷ làm, người tố cáo Lạc Hà đó có vấn đề." Giang Thành nhanh chóng đưa ra phán đoán: "Việc sát hại chủ tiệm chụp ảnh cũng là một phần trong kế hoạch."
"Chỗ các anh có manh mối gì không" Phó Phù nheo mắt hỏi, dường như việc Lạc Hà bị bắt đi cũng không có ảnh hưởng gì đến cô.
Về phần mối quan hệ giữa cô và đồng đội có thân thiết như mọi người nghĩ hay không, hay cô có đủ niềm tin vào Lạc Hà hay không thì mọi người đều không biết.
Theo thỏa thuận, nhóm người Giang Thành đi điều tra về Yoko.
Đối với người phụ nữ này, mọi người đều có một cảm giác kỳ vọng kỳ lạ, cô giống như một NPC có thể tiết lộ manh mối bất cứ lúc nào.
Người rơm, bài ca dao, còn có ngôi miếu ở quê hương...
Rất nhiều manh mối đan xen với nhau, mà Yoko chính là nơi hội tụ của chúng.
"Còn nhớ người phụ nữ kia đã nói gì không?" Giang Thành nhìn mọi người nhắc nhở: "Tiệm màn thầu suýt nữa đã đánh nhau với chúng ta."
Hòe Dật phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu Giang Thành có ý gì: "Cô ấy nói ngoại trừ chúng ta, còn có người lén lút đưa đồ ăn cho bọn Yoko, người của Phong phủ!"
"Là Lưu thọt." Giang Thành đột nhiên nói.
"Là anh ta?!"
Kết quả này không thể nói là quá kinh ngạc, dù sao bọn họ cũng cảm thấy tên Lưu thọt này không hề đơn giản, ngay từ lần đầu gặp, mọi người đều cảm thấy trong lòng có gì đó kỳ quái không thể nói ra.
Nhưng một người là người gác cổng của Phùng phủ, người còn lại là một người Nhật Bản lang thang đầu đường xó chợ, dù nhìn thế nào cũng không thấy có mối liên hệ nào giữa hai người.
Nhớ tới dáng vẻ thê thảm của Lưu thọt, Triệu Hưng Quốc ánh mắt cứng đờ, ngẩng đầu lên, môi run run, dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng không ngờ, Phó Phù lại nhìn chằm chằm vào anh ta, nói trước: "Anh cảm thấy thân thể anh ta trở thành như thế là do bị cửa ăn mòn sao?"
"^â eÑñnd nahĩ nhị vâv eao2" Triêu Hifng Ouốếc kinh naac nái. Nghe vậy, ánh mắt của Giang Thành thay đổi, hắn chỉ biết, nếu môn đồ sử dụng quá mức sức mạnh của cửa, thì sẽ bị nguyền rủa sau cửa ăn mòn, dần dần sẽ bị mất đi ý thức.
Nhưng cơ thể vậy mà cũng sẽ có những thay đổi dị biến theo, là điều mà hắn không ngờ tới.
Đồng thời, hắn lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Bì Nguyễn...
Cậu bé lúc trước nói khuôn mặt của Bì Nguyễn thối rữa, rơi xuống đất.
Khi đó Giang Thành suy đoán rằng quỷ đã giết Bì Nguyễn và thay thế anh ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ còn có một khả năng khác.
Bì Nguyễn cũng là một môn đồ, xét theo biểu hiện của anh ta thì cánh cửa trong cơ thể đã bị ăn mòn nghiêm trọng, thậm chí ngay cả bộ dạng của anh ta cũng không còn giữ được nữa.
Suy đoán này hiếm khi khiến hắn phải ớn lạnh sống lưng.
Thời gian hắn quen biết với Bì Nguyễn cũng không phải là ngắn, trong quá trình đó không nhận thấy bất cứ điều gì.
Ngay từ rất sớm, hắn đã mơ hồ cảm thấy chung quanh có một đôi mắt cứ nhìn mình chằm chằm, nghi ngờ đầu tiên của hắn là tên mập cùng xuất hiện với ác mộng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, trên người của Bì Nguyễn cũng có điểm đáng nghỉ, chỉ là bởi vì hai người quen nhau đã lâu, hơn nữa lúc đó ác mộng còn chưa xuất hiện nên hắn đã cố ý bỏ qua một số nghi ngờ.
Nếu như Bì Nguyễn thực sự là một môn đồ, vậy thì kế hoạch nhắm vào hắn này đã được bắt đầu từ rất lâu rồi, quy mô đằng sau của kế hoạch nó, bề rộng của kế hoạch và việc che giấu các thủ đoạn đều sẽ khiến người ta phải sốc.
Mà trong số những người hắn quen biết, những người có khả năng làm điều đó nhất là băng đảng điên rồ Đỏ Thẫm.