Chương 613: Căn cứ bí mật
Chương 613: Căn cứ bí mậtChương 613: Căn cứ bí mật
"Được rồi." Giang Thành nói: "Đừng chơi nữa, chúng ta còn có việc phải làm."
Đối với lời nói của Giang Thành, Lâm Uyển Nhi vẫn có thể nghe lọt tai, để lại Phó Phù với vẻ mặt bối rối, những người còn lại thì rời đi trước.
Tìm một chỗ vắng vẻ, Giang Thành và Ngô Đại Lực ngồi xuống, mặc dù đã lấy lại quần áo nhưng dường như tâm trạng của Ngô Đại Lực vẫn không được tốt cho lắm.
Ngược lại còn có chút lo lắng.
Cuối cùng vẫn là Giang Thành phá vỡ sự im lặng: "Xem ra anh rất quen thuộc với Lưu thọt của Phùng phủ." Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mặc dù không gây ra tiếng động lớn nhưng lại mang đến cho người ta một áp lực vô hình.
Nói cho cùng, Ngô Đại Lực vốn đã nghĩ tới việc lừa lại quần áo, rồi tìm cớ chuồn đi, nhưng tình huống hiện tại... anh ta lặng lẽ nuốt khan, dường như chuyện không đơn giản như anh ta đã nghĩ.
"Thật ra... Thật ra cũng không quen như các cậu nghĩ đâu." Ngô Đại Lực gãi đầu, mặc bộ quần áo vừa mới thắng được, thấp giọng nói: "Cái tên Lưu thọt này, các cậu đừng thấy anh ta xấu xí, nhưng cũng là một người mệnh khổ, hơn nữa con người cũng không tệ, làm việc thì chăm chỉ, nếu không thì nhà họ Phùng cũng đã không giữ anh ta lại đúng không?"
"Anh ta đã đến nhà họ Phùng từ khi nào?" Hòe Dật sắp xếp lại suy nghĩ của mình hỏi.
"Ồ, cái này cũng phải một khoảng thời gian rồi." Ngô Đại Lực suy nghĩ một chút, nhớ lại: "Chắc cũng phải hai năm rồi."
"Đúng vậy, là hai năm! Tôi nhớ anh ta là được nhặt về vào một mùa đông rất lạnh!" Ngô Đại Lực kiên định nói, dường như đang nhớ lại chuyện xảy ra khi đó.
Giang Thành nắm bắt được mấu chốt trong lời nói của Ngô Đại Lực, hỏi: "Anh ta là được nhặt về?"
"Đúng rồi, nói muốn nói, tên Lưu thọt này cũng thật sự là may mắn, gặp phải loại chuyện đó còn có thể sống sót." Ngô Đại Lực cảm khái thở dài, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp.
Điều này tất nhiên không thể thoát khỏi sự chú ý của mọi người.
"Tôi nhớ đó là một mùa đông cách đây hai năm, thời tiết đặc biệt xấu, tuưết rơi dàv đắc liên †uec trona nhiều naàv Lão Trịnh. " Naôê Đai Lư dừng lại và giải thích: "Ô, cũng là thợ săn của chúng tôi ở đây, người được coi là có kinh nghiệm nhất, đã gặp Lưu thọt khi lẻn vào núi đi săn."
"Lúc đó anh ta đang co ro dưới một gốc cây lớn và đã bị đông cứng. Sau đó, bác sĩ còn nói nếu muộn hơn một chút thì đã mất mạng rồi."
"Cứ như vậy, mà nhặt anh ta về, nên anh ta mới nhặt lại được cái mạng của mình."
"Sau đó gặp đúng dịp Phùng lão gia mừng thọ, muốn tích đức hành thiện, nên đã dẫn anh ta vào trong phủ, để anh ta làm bất cứ công việc gì có thể".
Suy nghĩ một lát, Giang Thành hỏi: "Lúc nãy anh vừa nói gặp phải chuyện đó mà vẫn có thể sống sót, là có ý gì?"
Vừa rồi Giang Thành đã chú ý tới, khi nói đến chuyện này, vẻ mặt của Ngô Đại Lực rõ ràng đã khác trước kia, giống như đang cố ý che giấu điều gì đó.
Ánh mắt thoáng nhìn qua Giang Thành, vẻ mặt Ngô Đại Lực rối rắm, hồi lâu mới thở ra, nắm đấm đặt trên chân dần dần nắm chặt: "Chuyện này tôi cũng nghe nói thôi, ở trong đồn cảnh sát của chúng tôi, người biết chuyện cũng không có nhiều, các cậu nghe cho biết là được, tuyệt đối đừng nói chuyện ra bên ngoài.
"Yên tâm đi." Tên mập vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu nói: "Tôi kín miệng lắm."
"Người bên ngoài đều cho rằng Lưu thọt mắc phải bệnh gì kỳ quái, nhưng thực ra không phải vậy." Ngô Đại Lực hạ giọng, tức giận nói: "Anh ta là bị đám người Nhật Bản chết tiệt kia hãm hại!"
"Việc anh ta biến thành bộ dạng này có liên quan gì đến người Nhật Bản?" Hòe Dật kinh ngạc hỏi, điều này hoàn toàn trái ngược với suy đoán ban đầu của bọn họ rằng anh ta là môn đồ Nhật Bản.
"Đúng." Ngô Đại Lực gật đầu, trong mắt nhất thời trống rỗng, phảng phất trở về những năm tháng chiến tranh tàn phá.
Một lúc sau, anh ta nói với giọng thần bí: "Năm đó, người Nhật Bản đã xây dựng một căn cứ bí mật ở vùng núi phụ cận, bọn họ bắt rất nhiều người dân vô tội và sử dụng họ để thí nghiệm. Lưu thọt là một trong số đó, bọn họ tiêm một loại thuốc nào đó vào người anh ta, sau đó thì anh ta trở thành như thế này."
"Căn cứ bí mật..." Trần Cường dường như đang suy nghĩ, dù sao họ cũng biết trong núi có một mỏ vàng do người Nhật khai thác, nơi đây miễn cưỡng cũng có thể đối chiếu được. chúng ta như con người, gọi họ là khối gỗ, một người sống sờ sờ, nói giết là giết, còn tuỳ tiện hơn cả việc giết một con gà."
"Sau đó những người của chúng ta ở bên trong đã hợp lực với nhau, dọc ngang gì thì cũng chết, chỉ bằng quyết chiến đấu đến cùng."
"Vì thế những người bên trong đã bàn bạc với nhau, nhân lúc người Nhật bản không để ý, phát động phản kháng, ban đầu mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ, nhưng không ngờ..." Giọng điệu của Ngô Đại Lực thay đổi: "Vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, bọn họ đã gặp phải một người Nhật Bản rất lợi hại, là người lãnh đạo của những người Nhật Bản này."
"Gã biết tà thuật, dao chẻ súng bắn cũng không vô đầu được, một mình gã dùng tay không giết hơn mười mấy người của chúng ta."
"Cuối cùng, những người còn lại bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng. Để ngăn chặn lũ quỷ này tiếp tục làm ác và hãm hại đồng bào chúng ta, những người còn lại đã cho nổ kho đạn trong căn cứ và đồng quy vô tận cùng với đám người Nhật Bản."
"Lúc đó, Lưu thọt bị sóng xung kích do vụ nổ gây ra, tỉnh dậy trong một ngọn núi trắng xóa rộng lớn, dùng hết sức lực trèo ra ngoài, cuối cùng bất tỉnh dưới một gốc cây lớn."
"Anh ta cũng là người duy nhất sống sót trong vụ việc này." Ngô Đại Lực thở dài, không biết anh ta cảm thấy may mắn cho Lưu thọt hay đang tiếc thương những đồng bào đã chết.
So với những gì đã xảy ra với Lưu thọt, mọi người càng quan tâm đến người Nhật Bản biết tà thuật này, năng lực của môn đồ... chính là tà thuật trong mắt người bình thường.
"Thân phận của người Nhật Bản này, anh biết rõ không?" Giang Thành hỏi.
"Hình như tên là Yamamoto Senjin." Ngô Đại Lực không chắc chắn lắm, có lẽ nhận thấy được sự khác lạ trong ánh mắt mọi người, anh ta nhanh chóng giải thích: "Người đàn ông này từng ở thị trấn Đá Xám một thời gian, có uy danh rất lớn trong số những người Nhật Bản ở phụ cận, cho nên vẫn còn lưu lại một số thông tin."
"Gã là sĩ quan à?"
Nghe vậy, Ngô Đại Lực lắc đầu, vẻ mặt kỳ quái nói: "Không phải, gã không phải sĩ quan." Anh ta cảnh giác nhìn chung quanh, sau đó thấp giọng nói: "Có người nói... Có người nói bọn họ đã nhìn thấy những người Nhật Bản kia bí mật gọi gã là đại thần quan."
"Đại thần quan..." với nhau.
Tà thuật, thần quan... Có vẻ như người này chính là thần quan trong ngôi miếu ở quê hương mà Yoko đã nói, những người rơm kia chính là tác phẩm của gã.
Mà gã, cũng chính là môn đồ mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm.
Con quỷ trong phó bản này, chính là đến từ cánh cửa trong cơ thể của gã.
Trên đường trở về, bầu không khí trong đội ngũ không hề thoải mái chút nào vì sự liên kết của manh mối, ngược lại càng trở nên nặng nề hơn, tên mập lắc cái đầu to, đi theo phía sau mọi người.
Chỉ có Bì Nguyễn là có vẻ không sao, không ngừng nói với tên mập những lời động viên, gần đây anh ta ngày càng nói nhiều, khiến cho tên mập chợt có ý nghĩ, anh ta đang có mưu đồ bất chính gì với mình.
Cân nhắc đến sự an toàn, anh ta chọn ở gần bác sĩ và bà chủ Lâm.
Quả nhiên, ở bên cạnh bà chủ Lâm, Bì Nguyễn trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
"Ôi chà, một căn cứ bí mật đã bị nổ tung, bao gồm cả môn đồ Nhật Bản trong đó, chỉ còn có một người tàn tật sống sót?"
Phó Phù nheo mắt lại, dùng một giọng dở ngô dở khoai nói: "Cái tên Lưu thọt này, mạng cũng thật là lớn!"