Chương 614: Ngã rẽ
Chương 614: Ngã rẽChương 614: Ngã rẽ
Triệu Hưng Quốc sắc mặt âm trầm nói: "Tôi nghỉ ngờ rằng tên Lưu thọt này chính là môn đồ Nhật Bản trước đây, Yamamoto Senjin."
"Điều này cũng giải thích cho việc tại sao gã có thể sống sót sau vụ nổ."
"Dựa vào năng lực của cánh cửa, Yamamoto Senjin đã thoát khỏi vụ nổ, nhưng chuyện này cũng không phải là không có cái giá, gã đã lạm dụng sức mạnh của cánh cửa, khiến cho bản thân bị phản phệ dữ dội, cho nên mới biến thành bộ dạng như hiện tại." Triệu Hưng Quốc giống như đã kìm nén rất lâu, nói lèo một mạch.
Mọi người cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của anh ta, dù sao nói đến cùng, hai người đồng đội của anh chín là đã chết trong tay của người Nhật Bản Yamamoto Senjin này.
Ngay khi mọi người đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, một loạt âm thanh không phù hợp đột nhiên vang lên sau lưng.
"Đây là con đường nào?" Bì Nguyễn trong giọng điệu đầy nghỉ hoặc.
Nghe vậy, mọi người dừng chân lại, trông vô thức bọn họ đã đi vào một con ngõ nhỏ.
Hai bên ngõ nhỏ là những bức tường rất cao, có chỗ lốm đốm và rêu phong, như thể đã trải qua rất nhiều năm tháng.
Bức tường cao che khuất tầm nhìn, mọi người không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài bức tường.
Lúc này, trong đầu mọi người hiện lên một loại dự cảm không lành.
Vì trước đó đang thảo luận chuyện của Lưu thọt nên sự chú ý của mọi người cũng không tập trung vào con đường trước mặt, đều là người nọ đi theo người kia.
Mà người đi trước tất cả mọi người chính là Trần Cường.
Như không nhận thức được những thay đổi xung quanh, Trần Cường vẫn bước đi như cũ, trong mỗi bước đi đều trông rất cứng ngắc.
Mọi người chợt nhận ra rằng, không biết bắt đầu từ lúc nào, đã không còn nghe thấy giọng nói của Trần Cường nữa, trước đó anh ta vẫn luôn rất tích cực về việc thảo luận manh mối.
"Trần Cường." Có người kêu lên.
Trần Cường vẫn tiếp tục bước đi, như không nghe thấy gì, vẫn đi về phía trước. Lúc này, bóng dáng quen thuộc đang quay lưng về phía mọi người, nhưng lại khiến người ta có cảm giác xa lạ.
Ngăn cản Triệu Hưng Quốc đang muốn lên tiếng, Giang Thành bước nhanh đến gần Trần Cường, cũng không có ý định gọi hay chạm vào anh ta, mà đi đến trước mặt Trần Cường, nhìn vào mắt anh ta.
Quả nhiên...
Đôi mắt của Trần Cường nhắm chặt, anh ta lặp đi lặp lại một cách máy móc chuỗi bước đi, đặt chân xuống rồi bước lên, như thể đang mộng du.
Nhãn cầu dưới mí mắt không ngừng run rẩy.
Giang Thành từng đọc một cuốn sách chuyên nghiên cứu về giấc ngủ, các nhà nghiên cứu trong đó tin rằng chuyển động nhanh của mắt trong khi ngủ phản ánh khoảnh khắc não gặp phải những cảnh tượng mới trong giấc mộng.
Nói cách khác, Trần Cường hiện tại đang trải qua một giấc mộng, cảnh tượng trong giấc mộng này khiến anh ta kích thích rât lớn.
"Đây là chuyện gì vậy?" Tên mập trợn tròn mắt: "Tại sao anh ta đang đi mà lại ngủ say được?"
Vấn đề này không ai có thể giải thích, nhưng hiển nhiên hiện giờ Trần Cường đang ở trong tình thế vô cùng tồi tệ, anh ta đã bước vào một giấc mộng quỷ dị.
Là do quỷ làm.
"Đừng lo lắng về một người chết nữa." Giọng của Phó Phù vang lên: "Trước tiên hãy nghĩ về bản thân mình đi, mấy người không phải nghĩ chỉ có một mình anh ta có vấn đề, đấy chứ?"
Con ngõ nhỏ này tràn ngập cổ quái, từ khi phát hiện dị thường đến hiện tại, bọn họ đã đi được một chặng đường dài, nhưng vẫn chưa gặp phải một ngã rễ nào.
Hai bên cũng không có kiến trúc hay nhà dân nào.
Điều này rất bất thường đến mức khiến mọi người nghỉ ngờ mục đích xây dựng con ngõ nhỏ, nhìn dọc theo con ngõ về phía cuối, dường như có một lớp sương mù mỏng.
Trong sương mù mờ mờ ảo ảo, không biết ẩn giấu thứ gì.
Một bầu không khí khó tả bao trùm xung quanh, có người đang tự hỏi trong lòng liệu nếu tiếp tục đi theo con đường này thì có dẫn đến một thế giới khác hay không.
"Đáng chết." Triệu Hưng Quốc vẻ mặt hung ác phàn nàn: "Chắc hẳn là cảnh."
Ánh mắt của Hòe Dật chợt khựng lại: "Ý của anh là hiện tại chúng ta cũng đang ở trong mộng cảnh của Trần Cường?"
Những lời này vừa nói ra, bầu không khí trong đội ngũ lập tức thay đổi, một loại cảm xúc gọi là hoảng sợ lan tràn nhanh chóng, trong trường hợp này, hậu quả của sự hoảng loạn ở một mức độ nhất định thậm chí còn tệ hơn cả quỷ.
"Đừng hoảng sợ, cũng không khoa trương như vậy." Giang Thành lập tức ngắt lời Hòe Dật, cảnh giác nhìn chung quanh, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc của mọi người: "Tôi nghĩ tình huống hiện tại của chúng ta khác với mộng cảnh của Trần Cường, chúng ta chỉ bị can thiệp, chứ không hoàn toàn tiến vào mộng cảnh."
"Nếu phải miêu tả thì hiện tại chúng ta đang ở giữa ranh giới giữa mộng cảnh và hiện thực." Giọng điệu bình tĩnh của Giang Thành giống như một tia sáng xua tan đi sự lạnh lẽo xung quanh: "Trong trạng thái tỉnh táo, kéo tất cả chúng ta vào mộng cảnh cùng một lúc, điều này không thực tế, quỷ chỉ tạm thời nhốt chúng ta ở đây, chỉ cần chúng ta không làm điều gì quá giới hạn thì sẽ không có nguy hiểm gì ".
Đương nhiên, Trần Cường với tư cách là đương sự không nằm trong phạm vi này, anh ta có thể sống sót hay không, phải hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chính mình rồi.
Nhưng có vẻ như không ai đặt nhiều kỳ vọng vào anh ta.
"Cho nên... Hiện tại chúng ta chỉ đang chờ đợi kết quả." Hòe Dật tựa hồ hiểu được ý tứ của Giang Thành, nhìn sang hắn nói: "Chỉ cần mộng cảnh mà Trần Cường đang trải qua kết thúc, chúng ta có thể rời khỏi nơi này."
Giang Thành gật đầu: "Đúng vậy."
Dẫn đến mộng cảnh kết thúc có hai nguyên nhân, một là Trần Cường đã tìm ra lối thoát và chủ động chấm dứt giấc mộng giết người quỷ dị này.
Cái còn lại là Trần Cường bị quỷ giết chết trong giấc mộng.
Khi người nằm mộng đã chết đi, giấc mộng đương nhiên sẽ kết thúc, đây là một sự rời đi thụ động.
"Mọi người mau... nhìn anh ấy." Tên mập đột nhiên nói.
Thực ra không cần anh ta nói, mọi người cũng đã nhận ra Trần Cường có gì đó khác lạ, phần thân trên vốn cứng ngắc... đã động đậy.
Anh ta chậm rãi giơ tay lên, cởi ba lô sau lưng ra, mặc dù vẫn nhắm mắt nhưng ít nhiều đã cảm thấy có chút khí tức của người sống. cách bởi một tấm kính lọc màu xám.
Tuy rằng Trần Cường đứng ở trước mặt, nhưng mọi người đều biết đây chỉ là thân thể của anh ta, ý thức của anh ta thì đang giãy giụa trong một thế giới khủng bố khác hoàn toàn không thể hiểu được.
"Xì xì-"
Có người hít vào một hơi lạnh, mọi người đều nhìn thấy, Trần Cường đem chiếc ba lô cầm trong tay, mở khóa kéo, sau đó lật ngược, đẩy mặt mở ra, mọi thứ bên trong đều rơi ra ngoài.
Lúc đầu chỉ có một ít đồ lặt vặt, cho đến khi một chiếc túi vải xuất hiện, thu hút sự chú ý của mọi người.
Chiếc túi vải rơi xuống đất nảy lên vài cái, lộ ra một góc đồ đạc bên trong.
Cũng là một người rơm được làm thủ công thô sơ!
Chính là cái mà Yoko đã đưa cho bọn họ.
Bởi vì gần đây xảy ra nhiều chuyện, mọi người gần như đã quên mất sự tồn tại của người rơm này, còn về việc nó xuất hiện trong ba lô của Trần Cường như thế nào, e rằng chỉ có chính Trần Cường mới biết.
Nhưng rõ ràng là việc anh ta bị quỷ kéo vào giấc mộng, cũng có liên quan đến người rơm.
Phó Phù nheo mắt, nhìn động tác của Trần Cường, nhếch khóe miệng lên: "Thú vị đấy, dường như anh ta đã nhận ra rằng những gì đang trải qua chỉ là một giấc mộng."
"Vứt người rơm đi, cũng chính là để rời khỏi giấc mộng."
Quả nhiên, ngay sau khi Trần Cường vứt bỏ người rơm, con ngõ nhỏ vô tận trước mặt đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, ánh sáng chói mắt.
Đi về phía ánh sáng không xa, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi: "Đây là..." Bì Nguyễn há to miệng, như thể còn chưa kịp phản ứng lại.
Bọn họ lại quay trở lại con phố quen thuộc.
Sự hối hả và nhộn nhịp xung quanh đột nhiên lấn át, khiến bọn họ ảo tưởng rằng đó không phải là sự thật.
"Thành... thành công rồi?" Tên mập mở to mắt hỏi.