Chương 615: Vậy anh làm đi
Chương 615: Vậy anh làm điChương 615: Vậy anh làm đi
Ngoảnh đầu nhìn lại, con ngõ nhỏ nơi bọn họ đi tới đã biến mất, phía sau là một quán rượu với vài bàn khách ngồi thưa thớt bên trong.
Người hầu bàn với một miếng giẻ trên vai đang bận rộn rót trà và rót nước với vẻ mặt siêng năng.
Gần đó có rất nhiều người đi qua đi lại, mặt trời đang lặn về phía Tây, hiện tại được coi là thời điểm nhộn nhịp nhất trong ngày trên đường phố, một số người bán hàng vội vã đóng cửa về nhà đang rao hét to, hy vọng có thể nhanh bán hết hàng.
Ngay khi mọi người đang căng thẳng thần kinh có thể hòa hoãn được một chút, thân hình của Trần Cường chợt lắc lư, sau đó ngã kềnh xuống đất.
Bì Nguyễn nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tái nhợt, há miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Trái ngược với kết quả mong đợi, Trần Cường không chết ngay tại chỗ mà biến thành một thi thể với nụ cười quỷ dị.
Từ góc nhìn của mọi người, anh ta nhắm chặt mắt, thân thể run rẩy kịch liệt, lồng ngực phập phồng, hô hấp gấp gáp.
Anh ta vẫn chưa chết, giống như đã dùng một thủ đoạn không rõ nào đó để ép mình thoát khỏi cơn ác mộng, nên đã gây ra phản phệ.
"Thật là giỏi đấy." Triệu Hưng Quốc cảm khái với giọng điệu khó hiểu: "Không ngờ vị tiểu huynh đệ này lại còn có thủ đoạn như vậy."
Câu này của anh ta rõ ràng là nhắm vào Giang Thành, Lạc Hà là thành viên của Người Gác Đêm, cho nên có một số thủ đoạn cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng đám người Giang Thành trông có vẻ cũng không hề là người bình thường.
"Này! Có chuyện gì vậy?" Thấy có người ngã xuống, trên đường có người đi tới, là một bác gái bán khoai lang nướng, sạp hàng cách bọn họ không xa.
Sắc mặt đen sạm, những nếp nhăn nhỏ đầy khóe mắt, bác gái quỳ xuống, lau bàn tay dính đầy xỉ vào tạp dề trước khi đưa tay đẩy đẩy Trần Cường: "Tỉnh dậy đi, cậu sao thế?"
Cơ thể của Trần Cường đang cuộn tròn thành một quả bóng, giống như đang phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng.
Chẳng mấy chốc, lại có thêm một vài người nữa đến, bao gồm cả những nồi đi bê có thiên chí đi nang aua trên đường và nhỮững ndtfồi bán hàng, giống như người bác gái, dựng các quầy hàng gần đó.
Cuối cùng, ngay cả bà chủ quán rượu cũng chạy ra hét lớn: "Con quỷ bệnh này là của nhà ai? Mau mang đi ngay, đừng ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi!"
Bà chủ xua tay một cách ghê tởm, vẻ mặt dữ tợn.
"Bà đang nói cái gì vậy? Người ta đã bệnh thành thế này rồi." Một cô gái rất trẻ lập tức trả lời: "Cái bà này có chút đồng cảm nào không vậy?"
"Lão nương chỉ muốn kiếm tiền." Bà chủ trợn mắt, như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, chống tay lên hông, tức giận nói: "Nếu mà cô có lòng thì đưa cái tên tiểu bạch kiểm này về nhà mình đi, cứ nói đỡ cho người ta như vậy, hai người có quan hệ mập mờ gì hả?"
"Bà... bà nói bậy!" Cô gái vừa vội vừa tức giận, nếu không có người bên cạnh ngăn cản, chắc hai người đã lao vào đánh nhau rồi.
Lúc này, bác gái xuất hiện đầu tiên đã chú ý đến đám người Giang Thành, khoảng cách giữa họ không xa, chỉ ước chừng năm sáu mét.
Bác gái dùng ánh mắt vẩn đục nhìn Giang Thành từ trên xuống dưới, vài giây sau, dùng giọng thăm dò hỏi: "Này cậu bạn trẻ, có phải cậu ... quen với cậu kia không?"
"Không quen." Giang Thành trả lời gọn gàng.
Khoảnh khắc nghe được câu trả lời của Giang Thành, sắc mặt của tên mập chợt co rút, sau đó, như ý thức được điều gì, ánh mắt có chút cảnh giác nhìn chung quanh, cái cổ to lớn cũng rụt lại.
Nhưng sau khi xem xét hồi lâu, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Những người xung quanh đang bận rộn với công việc riêng của họ, những vị khách trong quán rượu đang rất phấn chấn, đậu phộng để nhắm rải rác đầy trên bàn.
Những người bán hàng đang mặc cả với khách hàng xung quanh, ông già thổi kẹo đặc biệt giỏi tay nghề, ông chỉ cúi người đưa người kẹo trong tay cho đứa trẻ đứng một bên với vẻ mặt ngưỡng mộ.
Từ góc nhìn của tên mập, thậm chí có thể cảm nhận được niềm vui từ trong lòng đứa trẻ đang đón lấy cái kẹo.
Phải chăng tất cả những điều này...
"Ổ chao, vậy thì phải làm sao đây?" Bác gái rất tốt bụng, ngồi xổm trước mặt Trần Cường, vẻ mặt đau khổ, trên mặt hiện đầy sự quan tâm, một lúc sau, bà lại ngẩng đầu lên nhìn đám người Giang Thành với ánh mắt cầu bệnh tật nhiều, không dám dùng sức quá nhiều, xin hãy giúp tôi... .... giúp tôi cõng cậu ấy đến gần nhà tôi."
"Ở đó có một thổ lang trung, có lẽ sẽ có cách." Ánh mắt của bác gái rất chân thành, bị nhìn bằng đôi mắt này, tên mập thậm chí còn cảm thấy hoảng hốt trong giây lát.
Ngay khi ý thức của anh ta dần trở nên mơ hồ, miệng mở ra, theo bản năng muốn đồng ý, thì đột nhiên cảm thấy dưới cánh tay đau nhói.
Định thần lại, anh ta phát hiện bàn tay Bì Nguyễn đang nắm chặt lấy cánh tay mình.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của tên mập, Bì Nguyễn nhăn mặt, môi run run ép ra vài chữ: "Em... em sợ, anh Phú Quý, anh không được bỏ em lại một mình đâu đấy."
Còn không đợi anh ta kịp suy nghĩ đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, mang theo chút lạnh lùng vang lên: "Chúng tôi hoàn toàn không quen biết, tại sao phải giúp?" Giang Thành rất bình tĩnh hỏi.
"Đây là vì để cứu người. Dù sao cậu ấy có thế nào cũng là đồng bào của chúng ta." Cô gái gần như sawsp xảy ra xung đột với bà chủ quán rượu vì danh tiếng bị tổn hại nói.
Cô ấy trông rất tức giận, dường như coi Giang Thành và bà chủ kia là cùng một loại người, cả hai đều là những người cực kỳ ích kỷ.
"Đúng đấy, cũng không cần các cậu phải làm gì cả, chỉ cần giúp đỡ khiêng một người là được rồi." Xung quanh có người tùy ý hùa theo nói: "Cứ coi như là hành thiện tích đức đi."
Giang Thành liếc người này một cái, dùng giọng điệu chẹn họng nói: "Vậy anh làm đi." Nói xong cũng không dừng lại nữa, xoay người đi vòng qua những người này rồi rời đi.
Trần Cường bị bỏ lại một mình trên mặt đất, thỉnh thoảng vẫn đang co giật.
Sau khi đã đi được một quãng xa, bọn họ rẽ vào một góc phố, khoảnh khắc bóng dáng họ biến mất ở góc đường, con phố họ vừa đi qua bỗng trở nên yên tĩnh.
Không, không thể dùng yên tĩnh để diễn tả, nó phải là... im bặt!
Bất luận là người đi bộ trên đường, hay là chủ tiệm vừa mặc cả, người đàn ông đánh nhau trong quán rượu, người ăn xin ở đầu ngõ...
Ngay cả bà bác gái tốt bụng vừa rồi, cô gái trẻ có ý thức mạnh mẽ về công lý. đám người Giang Thành biến mất, mấy chục con mắt đều đang nhìn về cùng một hướng, khung cảnh im bặt đến quỷ dị.
Một lúc sau, như thể có một công tắc nào đó được bật lên, trên những khuôn mặt kia lần lượt xuất hiện những nụ cười quỷ dị.
Tên mập bị gián đoạn dòng suy nghĩ nuốt nước bọt một cái, trong đầu anh ta có rất nhiều câu hỏi, nhưng bác sĩ đã bị Triệu Hưng Quốc và Phó Phù chen vào giữa, có một số câu hỏi lại không tiện hỏi trực tiếp.
Anh ta rất tò mò, tại sao bác sĩ lại giám chắc rằng Trần Cường sau khi hôn mê kia là có vấn đề?
Ít nhất cho đến bây giờ, ngoại trừ thái độ quá khích của những người xung quanh ra, tạm thời anh ta cũng chưa thấy có vấn đề gì.
"Không phải Trần Cường có vấn đề." Một giọng nói chậm rãi truyền đến.
Tên mập sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Uyển Nhi: "Vấn đề là ở con phố vừa rồi, tất cả những người xuất hiện qua trên phố, chúng tôi đều đã gặp qua."
"Trong những bức ảnh trên tường ở tiệm chụp ảnh."
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Uyển Nhi không có chút cảm xúc nào.