Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 616 - Chương 616: Án Mạng

Chương 616: Án mạng Chương 616: Án mạngChương 616: Án mạng

Giây tiếp theo, một làn sóng sợ hãi muộn màng dâng lên trong lòng, thân thể to lớn của tên mập không khỏi run rẩy, Bì Nguyễn bên cạnh sợ đến mức môi tím tái.

Hai người nương tựa vào nhau như một đôi anh em cần giúp đỡ.

Nói ra cũng thật là kỳ lạ, đối với những gì bà chủ Lâm nói, tên mập cũng giống như nghe lời bác sĩ nói vậy, chưa bao giờ nghỉ ngờ.

Đối với Trần Cường này, Hòe Dật cũng không có nhiều ấn tượng tốt đẹp, nhưng bị bỏ lại như thế này vẫn khiến anh ta mơ hồ cảm thấy bất an.

Thật ra anh ta có thể cảm giác được, trong mắt Giang Thành, mình cùng Trần Cường cũng không có bao nhiêu khác biệt, nếu bây giờ có thể bỏ Trần Cường ở lại, lần sau cũng có thể bỏ lại anh ta.

Đi dọc theo một con đường khác khoảng 10 phút, dần dần, một tiếng động quen thuộc xuyên qua bức tường cao.

Đây là một cảm giác rất kỳ dị, như thể đang dần dần từ một thế giới khác truyền vào, đầu tiên là âm thanh, sau đó là hình ảnh.

Trước mặt xuất hiện một con phố.

Đối với con phố này, bọn họ rất quen thuộc, bởi vì10 phút trước, bọn họ vừa mới rời khỏi con phố này xong.

Nhưng đây là hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau, làm sao có thể quay lại được?

Nghĩ đến đây, trong mắt Hòe Dật hiện lên vẻ hoảng sợ, anh ta lập tức nhận ra mọi việc trước đó đều là do quỷ làm, chỉ là thuật che mắt.

Trần Cường có thể chưa chết, nhưng đây cũng chỉ là con quỷ cố tình giữ cho anh ta một mạng sống, dùng anh ta làm mồi nhử người khác vào bẫy.

Rất giống với chủ tiệm chụp ảnh trước đó.

Sau khi nghĩ thông tất cả những điều này, Hòe Dật cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nếu trong hoàn cảnh như vậy vẫn kiên trì cứu người, chỉ có thể là đầu óc có vấn đề.

"Mọi người ở đây sao!" Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, người này thanh âm thô ráp, nhưng lại có chút thiếu tự tin.

Quay người lại, Ngô Đại Lực thở hổn hển bước tới, mặc bộ quần áo vừa thắng giành về, dường như đang rất vội vã, trên mặt hiện rõ sự lo lắng.

"Ngô đai ca" Giana Thành øât đầu ra hiên: "Anh †ìm chúng tôi có chuyện gì sao?"

Con phố này mang lại cho mọi người một cảm giác hoàn toàn khác với con phố kia, nếu phải miêu tả thì giống như tấm lọc màu xám kia đã được gỡ bỏ.

Nhưng chỉ sau khi so sánh mới có thể nhận ra sự khác biệt này.

Ngô Đại Lực nghe vậy trước tiên nhìn chung quanh, sau đó liếc nhìn bọn họ, mọi người lập tức hiểu ra có chuyện không ổn, nói ở đây không tiện.

Đi theo Ngô Đại Lực đến một con hẻm hẻo lánh: Ngô Đại Lực khẩn trương nhìn ra ngoài, vội vàng nói: "Tôi vẫn đang tìm mọi người." Môi anh ta run run: "Phùng phủ xảy ra chuyện rồi!"

"Không cần gấp, từ từ nói, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giang Thành cố gắng bình tĩnh cảm xúc của Ngô Đại Lực.

"Phùng lão gia, còn có cả lão phu nhân của nhà họ Phùng ... bọn họ đều đã chết rồi!" Ngô Đại Lực run rẩy, hiển nhiên là đã bị tin tức này dọa sợ.

Đám người Giang Thành đã đoán được kết quả này, bọn họ đều đã nhìn thấy bức ảnh trong tiệm chụp ảnh, người trên đó trông không giống người sống.

Cảnh tượng trên con phố quỷ vừa rồi càng khẳng định thêm điểm này.

So với kết quả này, lời nói tiếp theo của Ngô Đại Lực mới khiến bọn họ hoàn toàn bị sốc: "Tôi nói này sao mọi người vẫn còn tâm trạng đi chơi phố thế?" Ngô Đại Lực nhăn mặt: "Bây giờ đã có rất nhiều người nhận được tin tức này, nghe nói là người thân của nhà họ Phùng đã ra giá rất cao, muốn bắt mọi người về chặt đầu đấy!"

"Bắt chúng tôi?" Bì Nguyễn sợ hãi nói: "Lại còn định chặt đầu?!"

"Dựa vào đâu?" Phản ứng của tên mập lần này giống với Bì Nguyễn một cách đáng ngạc nhiên, anh ta trừng mắt nhìn: "Không phải chúng tôi làm, cũng không phải chúng tôi giết người, bọn họ rõ ràng là đã chết từ lâu rồi, đây là cái thể loại khốn nạn nào muốn bắt chúng tôi chịu tội thay?"

Thấy bọn họ la hét, Ngô Đại Lực vội vàng yêu cầu nhỏ giọng, đừng để có ai nghe thấy: "Nói nhỏ thôi, không cần mạng nữa à?!"

Có vẻ như vì sự việc trước đó, bọn họ đã giúp đỡ Ngô Đại Lực, thái độ của anh ta đối với bọn họ đã tốt hơn trước rất nhiều: "Tình hình hiện tại vẫn chưa đến mức cùng đường bí lối, cục trưởng Kiều đã giúp mọi người trấn áp hết mức có thể, tạm thời vẫn chưa có ai dám ra tay với mọi người."

Ngô Đại Lực lo lắng nói: "Nhưng thế lực của nhà họ Phùng quá cường đai. anh ấv clna không khống chế được bao lâu cho nên moi naười vẫn phải nhanh chóng tìm ra chân tướng, giải trừ nghỉ ngờ, nếu không. . ."

Anh ta không nói nốt phần còn lại, nhưng phần kết đã rõ ràng.

Suy nghĩ một chút, Giang Thành nhìn Ngô Đại Lực hỏi: "Tại sao khẳng định chúng tôi chính là hung thủ?"

"Đúng rồi đấy." Hòe Dật hung hăng hỏi: "Không thể nói là vì chúng tôi ở trong nhà họ Phùng, chỉ cần bên trong xảy ra chuyện, thì nhất định là do chúng tôi làm đấy chứ?"

Mọi người đều biết rằng trong nhà họ Phùng bị quỷ ám, hơn nữa đã chết rất nhiều người.

"Tôi biết, tôi đều biết, nhưng lần này lại khác." Ngô Đại Lực dường như cũng rất kỳ quái, anh ta sờ sờ cằm, vẻ mặt cổ quái nói: "Tôi cũng không thể nào nghĩ ra, tôi không có tư cách đến gần hiện trường, nhưng tôi nhìn thấy một vài người cảnh sát chúng tôi bước ra khỏi hiện trường, vẻ mặt của họ rất..."

Anh ta dường như nhớ lại cảnh tượng cách đây không lâu, lắc đầu nói: "Tóm lại là sắc mặt rất khó coi, đều là những người rất dày dặn kinh nghiệm, mà đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy họ như thế này."

"Sau khi kiểm tra hiện trường, bọn họ nói chúng tôi là hung thủ?" Giang Thành hỏi.

Ngô Đại Lực gật đầu và nói với vẻ mặt kỳ quái: "Cũng tương tự vậy, tóm lại là mọi người là nghỉ phạm lớn nhất."

Lời nói của Ngô Đại Lực khơi dậy sự tò mò mạnh mẽ của họ đối với hiện trường vụ án.

"Ngô đại ca." Giang Thành ngẩng đầu, dùng ánh mắt đáng tin cậy nhìn Ngô Đại Lực: "Anh có tin chúng tôi không?"

"Tôi tin."

"Được rồi, tôi có việc muốn nhờ anh." Giang Thành nhìn về phía lối vào ngõ nhỏ: "Chúng tôi muốn xem hiện trường vụ án."

Nghe vậy, Ngô Đại Lực thở dài, vẻ mặt sáng suốt quay lại: "Tôi biết cậu sẽ nói thế, để tôi đi thu xếp. Nếu ở Phùng phủ xảy ra chuyện như vậy, ban đêm sẽ có cảnh sát túc trực canh gác. Đêm nay vừa hay là một người bạn của tôi đang trực, tôi đã nhờ anh ấy tiếp đón và bí mật cho mọi người vào trong lúc đổi gác."

"Ban đêm..." Sắc mặt Hòe Dật thay đổi: "Ban ngày không thể làm được sao?"

"Được chứ, dù sao tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ cần các cậu không tới đó, đều coi những người canh gác mù hết rồi hay sao?

"Được rồi, cứ như vậy đi, tôi đi giúp các cậu sắp xếp, trong khoảng thời gian này các cậu tạm thời không nên lộ diện, đợi đến ban đêm hãy ra ngoài." Ngô Đại Lực thống nhất với bọn họ chỉ tiết về địa điểm, thời gian, sau đó rời đi. Trước khi đi, còn đề cử một nơi ở tạm thời cho bọn họ.

Cách đây không xa có một tiệm xe lớn, bên trong người tốt kẻ xấu lẫn lộn, thể loại người nào cũng có, không còn cách nào khác vì tình thế bắt buộc, bọn họ hiện tại không có lựa chọn nào.

Sau khi đến cửa tiệm, mọi người túm tụm trong một căn phòng, căn phòng không hề nhỏ, cạnh tường là một dãy giường ghép liền lớn, bên trên mười mấy người nằm cạnh nhau cũng dư sức.

Đơn giản gọi một ít đồ ăn, để người hầu bàn mang lên phòng, Giang Thành nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phó Phù một mình trốn trong bóng tối ngoài phạm vi ánh nến chiếu đến, thân hình đung đưa theo ngọn lửa, càng ngày càng trở nên thần bí, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía vị trí của Giang Thành.
Bình Luận (0)
Comment