Chương 617: Tiếp ứng
Chương 617: Tiếp ứngChương 617: Tiếp ứng
Tên mập lo lắng dựa vào tường; Bì Nguyễn ở bên cạnh, sắc mặt còn kém hơn cả anh ta nữa.
Thấy khuôn mặt như đưa đám của họ, Triệu Hưng Quốc cảm thấy rất khó chịu, bèn cau mày nói: "Tôi nói này, các người có thể tươi tắn lên một chút được không?"
Không ngờ rằng, câu nói này dường như vừa chạm đến một sợi dây thần kinh nào đó trong Bì Nguyễn vậy. Dần dần, anh ta thở hắt ra rồi ánh mắt cũng chuyển sang màu đỏ.
Thấy anh ta đáng thương, Hòe Dật không thể không an ủi: "Người anh em Bì Nguyễn này, anh đừng lo lắng quá. Chúng ta chỉ cần cẩn thận hơn thì sẽ có thể sống sót."
Bì Nguyễn trợn mắt nhìn Hòe Dật: "Cám ơn người anh em Hòe Dật nhé, nhưng anh sẽ không hiểu cảm giác của tôi đâu. Bởi vì chúng ta khác nhau."
Nghe Bì Nguyễn nói thế, Hòe Dật bèn hỏi: "Khác nhau chỗ nào?"
Đối với nhóm của Giang Thành, Hòe Dật vẫn luôn tò mò về họ, nhưng lại không thể hỏi thẳng thừng ra miệng. Do đó, nếu có thể dụ dỗ ra được một ít tin tức từ Bì Nguyễn thì quá tốt rồi.
"Tôi đứng tên mấy khu bất động sản, còn có hai cái biệt thự, một vài sơn trang dựa lưng vào núi với một vài khu resort hướng biển." Bì Nguyễn miên man nói: "Thêm cả một công ty cùng một một nữ thư ký chuyên nghiệp có thể mặc váy ngắn công sở xuyên suốt 24 giờ đồng hồ nữa."
"À chưa hết..." Bì Nguyễn liếc nhìn Hoài Dật, nói: "Một vài ngày nữa là tôi được mở khóa vài tấm thẻ khác, tổng cộng tiền mặt trong đó cũng khoảng gần 1 tỷ..."
Hòe Dật: "..."
"Sắp tới giờ rồi." Lâm Uyển Nhi mở lời; điện thoại di động của cô đặt trên bàn, màn hình mơ hồ sáng lên.
Giang Thành ngồi dậy khỏi giường, hất cằm về phía Triệu Hưng Quốc và Phó Phù đang đứng trong bóng tối: "Hai người đi theo tôi."
Tên mập cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa nghe vậy bèn đứng lên rồi bối rối nhìn trái nhìn phải: "Chúng tôi không đi cùng anh à?"
Giang Thành đáp trong lúc sửa sang lại quần áo: "Không! Càng nhiều người, mục tiêu càng lớn." ta khá là vui vẻ khi không cần phải đi theo. ...
Đêm đã khuya, Bên ngoài hầu như không có một bóng người. Cả bọn cố ý tránh con đường chính, tiến vào một con đường nhỏ hẻo lánh hơn.
Thị trấn này không lớn lắm. Chỉ cần đi đúng hướng, vậy cũng không quá khó để tìm ra Phùng phủ.
Đi trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, trên gương mặt của Triệu Hưng Quốc thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ lo lắng. Dù sao đi nữa, bọn họ cũng đã từng bị nhốt trong một con hẻm nhỏ quái lạ cách đây không lâu.
Cuối cùng, vẫn là phải hy sinh một người đồng đội mới có thể may mắn thoát chết.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống; hôm nay là một đêm trăng tròn hiếm thấy.
Từng tiếng bước chân vang lên giữa con hẻm yên tĩnh, khiến ai nấy đều có một cảm giác kỳ quái khó tả.
Như thể xung quanh bọn họ có một vài người khác vô hình đang bước đi theo cùng nhịp chân của cả đám vậy.
Còn một điều kỳ lạ nữa chính là, ở khu vực xung quanh đây cũng có nhà dân. Cứ 10 mét là nhìn thấy một cánh cửa, nhưng cửa lại đóng chặt và bên trong nhà chẳng có bất cứ một âm thanh gì vang lên.
Cũng không có ánh sáng.
Điều này khiến người ta phải băn khoăn rằng, chẳng rõ nơi này có ai sinh sống hay không? Đây là do người dân đều đi ngủ cả, hay là vì... Tròng mắt của Triệu Hưng Quốc co rụt lại vì liên tưởng đến một chuyện, chẳng lẽ nơi đây cũng giống như lúc ấy, rằng người dân tại khu phố này đều tử vong cả rồi?
Triệu Hưng Quốc cảm giác rằng, đêm nay chắc chắn sẽ phát sinh biến cố.
Chẳng có lý do gì cả, đây chỉ đơn thuần là cảm giác.
"Chúng ta đến rồi."
Mãi đến khi Giang Thành dừng bước, Triệu Hưng Quốc mới phát hiện bọn họ đã đến gần cổng Phùng phủ. Con hẻm mà cả nhóm vừa đi ngang qua cũng khá gần Phùng phủ, chỉ cách nhau một con đường.
Nhưng sau khi nhìn đến cổng Phùng phủ, ai nấy đều thầm cảm giác được nơi đây đang bị một bầu không khí bất an phũ lên. Địa phương này đã khác hẳn với lúc bọn họ rời đi.
Ngay vị trí trung tâm phía trên cổng chính là chiếc bảng đính hai chữ chiếc lồng đèn màu trắng rất to, to bằng cả một vại nước ấy.
Và trên mỗi chiếc đèn lồng đều có chữ "Tế" được viết bằng bút lông nét to.
Nét chữ như rồng bay phượng múa, chứng tỏ người chấp bút dường như có trình độ thư pháp rất cao siêu. Từng nét bút uyển chuyển, sảng khoái, nhưng khi nhìn một hồi lâu thì từ trong tim lại âm thầm dâng lên một cảm giác vô cùng lạnh lễo.
Một cơn gió đêm thổi qua, đèn lồng không ngừng đung đưa, lập lòe hắt lên hai chữ Phùng phủ.
Phó Phù híp mắt, xung phong nhấc bước tiến về phía trước.
Giang Thành là người thứ hai.
Cuối cùng, Triệu Hưng Quốc vừa mới phục hồi tỉnh thần cũng vội vàng đuổi theo. Nếu lạc bầy ở đây, e là dù có chết cũng chẳng biết mình đã chết thế nào.
Sau khi đến gần, mọi người mới nhận ta là hai con sư tử đá đặt trước cổng cũng được phủ đầy hoa giấy trắng, như thể vừa có tuyết rơi vậy.
Theo thỏa thuận, bọn họ sẽ gõ cửa nhẹ nhàng và sẽ có người tiếp ứng bên trong.
Là bạn của Ngô Đại Lực.
Trước đây, bọn họ cũng từng hỏi, liệu nhóm mình có thể né cổng chính và nhờ bạn của Ngô Đại Lực đón vào từ cổng phụ hay không?
Phùng phủ còn có một cửa phụ ở con hẻm bên cạnh, cũng chính là nơi mà bọn họ bước vào Phùng phủ trước đây.
Nhưng Ngô Đại Lực lại nói không được. Nguyên nhân là do khu vực gần đó là nơi cư trú của hạ nhân (người làm, đầy tớ, giúp việc... ) Phùng gia. Nếu quấy rầy đến bọn họ, e rằng sẽ chẳng có kết cuộc tốt đẹp đâu.
Nhắc tới nhóm hạ nhân, ai nấy đều nhớ đến hình ảnh của gã Lưu thọt.
Kẻ ấy trông vô cùng kỳ quái; nếu có thể, vậy càng nên tránh xa người ấy ra.
Khi đến trước cổng phụ, Phó Phù bèn quay lại nhìn Giang Thành và Triệu Hưng Quốc; ánh mắt của cô rất khó hiểu, chẳng rõ là đang hỏi dò hay khiêu khích nữa.
Mọi người đều hiểu ẩn ý của ánh mắt ấy, chính là đang hỏi: Ai đến gõ cửa đây?
Triệu Hưng Quốc lập tức lảng tránh ánh mắt của cô, trong khi Giang Thành lai tỏ ra rất vấu hổ. thấn diana lẩm bẩm: "Gần đây tôi khâna đước may mắn cho lắm; ngộ nhỡ liên lụy các người..."
Cộc cộc cộc cộc...
Cùng với tiếng gõ cửa nhịp nhàng, đằng sau cánh cửa đỏ ấy dần dần vang lên một loạt tiếng bước chân. Tiếng bước chân rất nhẹ, lại khá nhanh, chứng tỏ người kia cũng rất thận trọng.
Một lúc sau, cánh cửa nặng trịch mở ra một khe hở: "Là bạn bè của anh Ngô à?"
Từ đằng sau cánh cửa vọng ra giọng nói của một người đàn ông; tuổi tác không lớn lắm, giọng nói hơi khàn khàn, không rõ là vì âm thanh hòa vào tiếng gió hay vì nguyên nhân khác.
"Đúng vậy." Giang Thành vừa nói, vừa nhét một ít tiền qua khe hở.
Đây cũng là ám hiệu mà mọi người đã thống nhất vào lúc sáng sớm.
Đối phương thu tiền xong, thế là nhanh chóng mở cửa với kích thước đủ lớn cho một người bước vào: "Mau lên, tranh thủ thời gian đi!"
Sau khi tiến vào, nhờ ánh trăng mà mọi người có thể nhận ra được nơi đây là một mảnh sân được bố trí rất hợp lý, ở xa xa còn có một khu vườn trúc nho nhỏ.
Đứng trước mặt bọn họ là một thanh niên có khuôn mặt xa lạ. Lúc này, trông anh rất khẩn trương vì dường như đây là lần đầu tiên mà anh ta làm việc này, thỉnh thoảng cứ đảo mắt nhìn ngó xung quanh.
"Anh Ngô đã kể cho tôi nghe mọi chuyện về các người. Tôi có thể đưa các người đến đó, nhưng nhớ là không được gây ra bất cứ động tĩnh nào." Thanh niên nhanh chóng căn dặn.
"Bên cạnh đó..." Anh ta nuốt nước miếng, quan sát đám người Giang Thành rồi tự bản thân làm ra một biểu cảm khá kỳ quái trên gương mặt mình: "Sau khi đến đó, các người... Các người chỉ có thể đứng quan sát từ bên ngoài, tuyệt đối không được tiến vào bên trong, càng không được thắp đèn lên. Nhớ rõ chưa?"
"Gần đây có ai ở không?" Triệu Hưng Quốc trầm giọng hỏi. Ngay khoảnh khắc khi bước vào Phùng phủ, anh ta đã cảm thấy khó chịu khắp người.
Tựa như vừa bước qua cánh cửa này, nhiệt độ bên trong đã xuống thấp rất nhiều.
Nhưng chẳng ai để ý rằng, ngay sau khi cánh cửa phụ này đóng lại, nơi bậc thang ngoài cửa bỗng vang lên từng âm thanh tí tách.
Chiếc đèn lồng màu trắng nhợt nhạt kia vẫn cứ thế mà đung đưa đen trên đó đã chuyển sang màu đỏ tươi như máu, để rồi từ con chữ ấy dần có máu tươi chảy xuống liên tục.