Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 618 - Chương 618: Lễ Đường

Chương 618: Lễ đường Chương 618: Lễ đườngChương 618: Lễ đường

"Không, ... ở... ở bên trong... bên trong..." Dường như nhớ tới một chuyện gì đó, thanh niên lập tức tái mét cả mặt, một lúc sau mới nói: "Tóm lại, các người đừng đi vào trong là được. Anh Ngô đã hứa với tôi, rằng các người chỉ điều tra manh mối ở bên ngoài."

Đám người Giang Thành thảo luận vài câu rồi gật đầu đồng ý: "Được thôi."

Hứa hẹn luôn là thứ chẳng đáng một xu, đặc biệt là trong Ác mộng này.

Họ chỉ cần thanh niên này đưa họ đến đó và xác nhận hiện trường vụ án. Về việc có nên tiến vào hay không, vào như thế nào và sau khi vào phải làm gì, đó không còn là chuyện liên quan đến thanh niên này nữa.

Đi theo chàng trai trẻ, cả nhóm bước vào một hành lang, sau đó là rẽ tới rẽ lui ở nhiều góc ngoặc.

Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ khép hờ. Khi đẩy của ra thì thật khó mà giấu được âm thanh ma sát, từ đó mà khiến ai nấy đều căng thẳng.

Trên đường đi, từng người một đều bước rất cẩn thận.

Sau khi qua cửa, cách bố trí trước mắt trở nên quen thuộc hơn rất nhiều. Khu vực xung quanh đột nhiên trống trải, và cách đó không xa còn có vài tòa nhà thấp bé.

Nếu nhớ không nhầm, bọn họ đã từng đến nơi này rồi.

Từ đường của Phùng gia, kể cả pháp đàn Thiên sư đều gần khu vực này.

Người thanh niên hạ giọng, chỉ vào một khu kiến trúc cách đó không xa: "Ở ngay kia, mảnh sân áp chót, lớn nhất."

Nhìn về hướng ngón tay của chàng trai, nơi đó mơ hồ có bóng dáng của một tòa nhà. diện tích cũng lớn hơn các tòa nhà khác.

Không biết có phải là do ánh sáng hay không, tông màu của tòa nhà này rõ ràng là tối hơn các tòa nhà khác, tựa như tỉa sáng chiếu đến đó đều bị nuốt chửng vậy.

Yết hầu của Triệu Hưng Quốc cứ nhấp nhô liên tục khi anh ta trông thấy cảnh này.

"Đừng ở lại quá lâu. Các người nhanh chóng quan sát một chút rồi rời đi sớm nhé." Thanh niên cảnh báo trước khi đi khỏi đây: "Mặc dù không có ai ở gần, nhưng đừng để bị phát hiện. Nếu bị bắt, hậu quả sẽ rất đáng sợ." Sau khi thỏa thuận là sẽ nhanh chóng tập hợp ở cổng lớn, thanh niên này bèn rời đi. Có thể thấy rõ, anh ta cũng có một sự kiêng dè gì đó với ngôi nhà ấy.

"Nơi này trông rất bất ổn." Triệu Hưng Quốc cảnh giác nhìn chung quanh. Rõ ràng là nơi đây chẳng hề khác gì với lúc rời đi trước đó, nhưng tại sao bản thân anh ta vẫn cảm giác có gì đó sai sai.

"Đừng nói nhảm nữa. Nếu nơi đây không bị 'bất ổn' thì chúng ta đến làm gì?" Phó Phù có vẻ rất thiếu kiên nhẫn. Đối với một kẻ như Triệu Hưng Quốc, cô còn chẳng thèm ngó ngàng đến.

Sau khi bị Phó Phù sửa lưng, Triệu Hưng Quốc cũng không dám trả treo. Ngoại trừ bối cảnh là Người Gác Đêm ra, tự bản thân Lạc Hà và Phó Phù cũng đủ khiến kẻ khác phải kiêng ky.

Đặc biệt là người đàn ông tên Lạc Hà kia. Anh ta là người có vẻ ngoài hiền lành, lịch sự và trông khá thờ ơ với mọi chuyện; tuy nhiên, ngay cả ma quỷ cũng phải cảm thấy đau đầu với năng lực của anh ta...

Triệu Hưng Quốc chưa bao giờ trông thấy bất cứ ai, hay một trường hợp nào tương tự như vậy cả.

Nhận ra Giang Thành đang nhìn chằm chằm về một hướng khác, Triệu Hưng Quốc bèn tò mò hỏi: "Anh Giang, anh đang nhìn gì thế?" Anh Ta cũng nhìn theo hướng mà Giang Thành đang nhìn - đó là con đường mà bọn họ vừa đi ngang qua để đến khu vực này.

Trầm ngâm một lát, Giang Thành dời tầm mắt đi: "Anh có còn nhớ gã Lưu thọt đã nói gì không?"

Vừa nghe Giang Thành đột nhiên nhắc đến gã Lưu thọt, Triệu Hưng Quốc bỗng tái mét cả mặt, ngay cả Phó Phù vốn dĩ luôn tỏ vẻ không hợp với cả nhóm cũng dừng bước, quay đầu nhìn hắn.

"Nói... anh ấy nói gì?" Triệu Hưng Quốc sượng cứng cả người.

"Anh ta nói, sau khi trời tối thì cửa của Phùng phủ sẽ đóng lại; bất kể là ai gọi cửa, cũng sẽ không mở." Giang Thành nhớ lại giọng điệu âm trầm của gã Lưu thọt, ngẩng đầu bảo: "Không ai có thể gọi mở cửa Phùng phủ vào ban đêm."...

Bộp...

Bộp...

Bộp.......

Nhìn chằm chằm vào Hòe Dật đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, tên mập khó chịu nói: "Anh có thể ngừng lại được không? Đi tới đi lui nhìn chóng mặt quá" "Nhưng mà tôi đang lo lắng cho bọn họ." Hòe Dật cãi lại: "Nhân tiện, có một việc mà tôi nghĩ mãi không ra, thế nên muốn..."

Vốn dĩ, Hòe Dật định nói là 'bàn bạc' một chút, nhưng sau khi nhận ra là Lâm Uyển Nhi cũng đang nhìn mình, thế là âm thầm nuốt lại lời vừa định nói, cuối cùng nhả ra một câu: "... xin mọi người một lời khuyên."

Sau khi nghe đến chữ "xin lời khuyên", tên mập lập tức ngồi thẳng lưng lên, gật đầu, nhìn anh ta và nói: "Thắc mắc chỉ tiết nào, anh cứ trình bày đi."

Hòe Dật bèn nhấc một chiếc ghế gỗ tới gần rồi ngồi xuống, mở lời hỏi thăm cùng một biểu cảm kỳ quái: "Các người nói xem, con người rơm kia... tại sao lại xuất hiện trong ba lô của Trần Cường?"

"Làm gì có chuyện cậu ta lại cống theo nó chứ?" Hòe Dật sờ cằm, tự nhủ: "Theo tôi quan sát, Trần Cường không phải là người bất cẩn, không thể nào phạm sai lầm như vậy được."

"Ý của anh là, có người cố ý nhét người rơm vào trong ba lô của cậu ấy?" Câu nói của Hòe Dật đã mở ra một cách suy nghĩ mới cho tên mập.

"Cũng vô lý nha. Xưa nay, Trần Cường không bao giờ ném ba lô lung tung, luôn mang theo bên người. Tôi cũng chưa từng thấy cậu ấy mở nó ra..." Nói đến đây, tên mập đột ngột ngừng lời.

Cùng lúc đó, ánh mắt Hòe Dật cũng trở nên cổ quái hẳn. Anh ta liếc nhìn Bì Nguyễn một lần, sau đó lạnh lùng rời đi.

Đối với một người như Trần Cường, việc cố tình giấu người rơm vào ba lô của cậu ấy lúc cậu ấy thanh tỉnh là hoàn toàn không thực tế và rất mạo hiểm, nhưng nếu khi cậu ấy đang ngủ thì sao?

Ban đêm, mọi người chia nhau ra ngủ từng phòng riêng; cửa mỗi phòng đều có ổ khóa có thể khóa trái từ bên trong.

Chỉ có hai người ngủ cùng phòng với Trần Cường.

Một người là Hòe Dật vừa đặt câu hỏi, mà người còn lại...

Tên mập chậm rãi di dời ánh mắt... Lúc này, Bì Nguyễn đang tựa lưng vào bức tường bên cạnh, cúi đầu, trùm kín cơ thể bằng tấm chăn rách rưới và ngủ ngon lành. ...

Hiện tại, đã bước qua khỏi cánh cửa của Phùng phủ rồi, mọi người cũng không còn băn khoăn quá nhiều nữa. Triệu Hưng Quốc cũng chơi liều, đẩy mở một cánh cửa gỗ đen kịt ra, xung phong bước vào bên trong.

Nếu hai người anh em mà anh ta dẫn theo đều chết tại nơi đây, anh ta cũng không còn mặt mũi gì mà thoát thân một mình. Triệu Hưng Quốc bỗng nhiên cảm giác rất cổ quái. Anh ta trông thấy có rất nhiều thứ gì đó mang màu đỏ nằm trong góc sân.

Tiến lại gần mới nhận ra, đó là giấy đỏ và mấy chiếc đèn lồng đỏ, trên đèn và trên giấy đều viết một chữ "Thọ" to tướng.

Màu đỏ tươi, trông rất chói mắt.

Giang Thành nhặt những chiếc đèn lồng vương vãi trên mặt đất lên, nhận ra là chúng đã rất cũ kỹ, dường như đã bị bỏ lại ở đây được một khoảng thời gian khá dài: "Đây có lẽ là một nơi đóng vai trò như sảnh tiệc hoặc lễ đường tại Phùng gia. Tiệc mừng thọ của Phùng lão gia chính là tổ chức tại nơi này." Vứt chiếc đèn lồng đi, Giang Thành phân tích bước đầu.

"Mọi người nhìn sang hướng kia đi." Phó Phù hất cằm; nơi mà bọn họ đang đứng có vị trí nằm đối diện với một tòa nhà trông rất sang trọng.

Hai bên tòa nhà treo vải trắng, trên đó còn có chữ viết. Dù không cần nhìn kỹ cũng có thể biết rằng, đó là mấy câu chữ tưởng niệm; mấy chiếc đèn lồng trắng không kịp thắp sáng thì bị vứt xó dưới mặt đất, không kịp treo lên.

"Xem ra, thi thể của Phùng lão gia đang ở đây." Giang Thành nói: "Lần trước vừa tổ chức tiệc mừng thọ ở đây, nên lần này vì quá gấp gáp mà Phùng gia không kịp chuẩn bị, chỉ có thể giản lược tháo đồ trang trí tiệc hỷ xuống để đổi thành tang lễ."

"Đến cũng đến rồi, chúng ta vào xem thử đi." Phó Phù giẫm lên tờ tiền giấy trên mặt đất, rảo bước tiến tới.

Tòa nhà giống như lễ đường này vẫn sử dụng kiểu cửa gỗ cũ, phần trên của ván cửa có thiết kễ rỗng và dán giấy lên trên.

Khi đến gần, ai nấy đều cảm giác được một bầu không khí đặc trưng của những tòa nhà bề thế.

Sau khi chọc một lỗ thủng vào lớp giấy dán cửa, Triệu Hưng Quốc lo lắng nuốt ực một cái, nghiêng người về phía trước rồi cẩn thận nhìn vào bên trong. Căn phòng tương đối tối đen, chỉ có thể nhìn thấy một ít hình dáng đại khái.

Ngay khi ánh mắt của anh ta lướt qua từng vị trí một bên trong căn phòng, đột nhiên, có một thứ gì đó chuyển động trong bóng tối - mà chuyển động ấy là kiểu lay động, tựa như bị gió thổi bay nên tạo ra sự lay động vậy.

Tương đối cao, ở cách xa mặt đất.

Triệu Hưng Quốc cố gắng nhoài người về phía trước, muốn nhìn kỹ hơn. Có lẽ do may mắn, đám mây đang che khuất vầng trăng trên bầu trời vừa lúc tản đi. Ánh trăng rọi xuống, khung cảnh bên trong căn phòng cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, rốt cuộc thì Triệu Hưng Quốc cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đó là một đôi chân, một đôi chân đang treo lơ lửng trên không.
Bình Luận (0)
Comment