Chương 619: Tiệc mừng thọ
Chương 619: Tiệc mừng thọChương 619: Tiệc mừng thọ
Triệu Hưng Quốc lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, tuy đã chuẩn bị tỉnh thần từ trước nhưng anh ta vẫn phải rối loạn nhịp tim khi trông thấy cảnh tượng này.
"Có chuyện gì vậy?" Phó Phú hỏi.
"Nơi đó... có người." Triệu Hưng Quốc khẩn trương, lắp bắp bảo: "Chỉ là... kẻ đó bị treo trên xà nhà."
Người bị treo trên xà nhà......
"Anh có nhìn thấy đó là ai không??" Giang Thành lập tức hỏi.
"Không... không! Tôi chỉ trông thấy một đôi chân." Triệu Hưng Quốc thành thật trả lời. Nghĩ đến đôi chân treo lơ lửng và run nhẹ giữa không trung kia, anh ấy cảm thấy sởn gai ốc đầy người.
Nhưng chỉ đứng ngoài cửa rồi đoán già đoán non cũng vô ích, nếu muốn tìm ra chân tướng thì cả nhóm chỉ có thể tiến vào nhìn xem.
Nhưng trước khi tiến vào, nhất định phải xử lý Triệu Hưng Quốc trước đã. Từ sau vụ tai nạn của Phan Độ và Lệnh Hồ Dũng, anh ta dường như trở thành một con người khác, luôn bị bất ổn tỉnh thần.
Giang Thành quay đầu nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Kiềm chế bản thân đi. Nếu thật sự sợ hãi, anh nên ở bên ngoài."
Chưa rõ tình huống bên trong thế nào, nếu tùy tiện dẫn Triệu Hưng Quốc vào trong phòng với trạng thái hiện tại, e là sẽ có phiền toái nảy sinh.
Có lẽ hiểu được ẩn ý trong câu nói của Giang Thành, Triệu Hưng Quốc rùng mình một cái. Anh ta làm sao dám ở bên ngoài một mình.
Gần đây, anh cũng nhận ra là cảm xúc của mình bất ổn. Do đó, Triệu Hưng Quốc lập tức điều chỉnh lại bản thân, hít sâu vài hơi, cuối cùng trông có vẻ như thực sự bình tĩnh hơn rất nhiều.
Giang Thành gật đầu, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt với Phó Phù. Hai người chậm rãi mở cửa ra, một trái - một phải.
Từng âm thanh ma sát khó chịu vang lên; ngay lập tức, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào bên trong căn phòng, tầm nhìn cũng trở nên thông thoáng.
Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người phải dừng bước.
Đó đâu chỉ là một đôi chân của một ai đó bị treo trên xà nhà như lời mà Triệu Hưng Quốc vừa nói. Trên xà nhà lúc này đang treo tổng cộng... 5 cái xác!
Các thi thể đc tren eo le trước eau vì vấn đề ánh sáng nên khâna thể nhìn thấy nửa phần thân trên, mọi người chỉ có thể trông thấy hai cái chân của từng người buông thống xuống.
Một cơn gió thổi qua, khiến một vài cái chân khẽ đung đưa, từ đó còn gây nên tiếng dây thừng kêu "kẽo kẹt" yếu ớt vì không chịu nổi sức nặng.
Bây giờ, Triệu Hưng Quốc rốt cuộc đã hiểu vì sao thanh niên dẫn đường không cho bọn họ vào trong xem xét.
Nửa đêm mà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ai mà nhút nhác chắc chắn sẽ chết ngất tại chỗ vì quá sợ hãi.
Nhưng sau khi quan sát một hồi, mọi người cũng nhận ra vấn đề. Đây không phải là người chết thật, mà chúng chỉ là những hình nộm được bện từ rơm mà thôi.
Đám người rơm kia mặc quần áo bên ngoài, nên thoạt nhìn cứ tưởng đó là người thật bị treo lên.
"Là mô phỏng hiện trường." Triệu Hưng Quốc thấp giọng nói: "Quả thực có người đã bị treo cổ lên xà nhà cách đây không lâu, nhưng thi thể đã được mang đi và thay thế bằng người rơm để thuận tiện cho việc điều tra vụ án."
Năm người bị treo cổ cùng một lúc... Vừa ngẫm lại đã thấy cảnh tượng kia thật sự vô cùng kinh hoàng.
Người rơm này được bện trông vô cùng khéo léo. Tác phẩm bị treo gần bọn họ nhất mặc một chiếc quần đen, tương đối mập mạp, nửa thân trên mặc một chiếc áo khoác da.
Chiếc áo da rất dài, gần đến đầu gối, nhìn tổng thể còn tạo nên một cảm giác sặc mùi già cỗi, trông rất có địa vị.
Con người rơm bên cạnh "kẻ ấy" thì mặc một chiếc áo khoác thêu hoa, rõ ràng là một người phụ nữ.
Dựa theo những gì mà Ngô Đại Lực nói, hai con người rơm này ắt hẳn là đại diện cho Phùng lão gia và Phùng gia lão phu nhân. Bọn họ đều bị treo cổ ở đây.
"Chẳng trách sao bọn họ lập tức cho rằng chúng ta có liên quan đến vụ án này." Nhìn chằm chằm những người rơm khác, Phó Phù nói.
Quần áo của ba con người rơm còn lại tương ứng với Phan Độ, Lệnh Hồ Dũng và Trần Cường. Lúc này, ba con người rơm ấy đang bị treo dưới xà nhà, lại còn mặc quần áo của bọn họ. Cảnh tượng thế này trông thật cực kỳ đáng sợ.
Rõ ràng, khi được phát hiện thì bọn họ đã bị treo cổ cùng với thi thể Ủa Phùna lão aia và Phùng lăno nhu nhân bên †rana lễ đường này. Không đúng! Bây giờ, phải gọi nơi đây là linh đường mới chính xác.
Dù sao đi nữa, ngay vị trí trung tâm của chiếc bàn trong căn phòng này còn có di ảnh của Phùng lão gia và Phùng lão phu nhân.
Mà sát tường còn chất một đống tiền giấy.
Bên cạnh đó là một số người giấy thô sơ đang dựa lưng vào tường, bao gồm cả nam và nữ. Nét mặt với ngũ quan cách điệu của bọn chúng trông càng quái dị hơn giữa khung cảnh tranh tối tranh sáng thế này, tạo nên cảm giác là chúng có thể sống dậy bất cứ lúc nào.
Mọi người đột nhiên chú ý đến một chiếc hộp nhỏ được đặt trước mặt bức di ảnh.
Chiếc hộp trông giống như một hộp quà bình thường, như thể là do người thân hoặc bạn bè đến Phùng gia chia buồn rồi tùy tiện đặt lại đó.
Mặt trên được quấn đơn giản bằng dây thừng, cuối cùng là một cái nút thắt dây.
Chỉ cần kéo nhẹ ra, là mọi người sẽ biết bên trong chứa vật gì.
Nhìn hộp quà, mọi người đều cảm thấy có gì đó quái lạ. Triệu Hưng Quốc nhìn xung quanh, cố gắng tìm hiểu xem rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu.
Chậm rãi nâng hộp quà lên, cảm giác đầu tiên của Giang Thành là nó rất nhẹ.
Rất-rất-rất nhẹ.
Nếu không nhờ cảm giác ra là bên trong có thứ gì đó lay động nhẹ, hắn còn tưởng rằng đây là một hộp quà rỗng. Giang Thành nhẹ nhàng lúc lắc hộp quà, mà thứ bên trong cũng phản hồi lại một cảm giác khá kỳ quái.
Qua hộp quà, hắn có thể cảm nhận được thứ bên trong có kích thước không hề nhỏ, và... rất thô. Bởi vì, hắn có thể nghe thấy tiếng ma sát vào thành trong của hộp quà, giống như bản thân vật ấy có khá nhiều gai nhọn vậy.
Một giây tiếp theo, hắn lập tức đặt hộp quà xuống rồi lùi lại.
"Anh nhận ra chuyện gì à?" Đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh di ảnh của Phùng lão gia, Phó Phù có chút hốt hoảng vì hành động bật ngờ của Giang Thành.
Giang Thành nhìn chằm chằm vào hộp quà, nhỏ giọng nói: "Là người rơm."
Nghe vậy, Triệu Hưng Quốc lập tức nuốt nước miếng, tránh xa khỏi hộp quà kia.
Naười rữm chính là nauần aếc của nauvền rủa. Nếu hảo Triêu Hifng Quốc hình dung, thì người rơm này giống như một con búp bê bị nguyền rủa hơn. Bất cứ ai liên quan đến nó đều sẽ bị ma quỷ kéo vào giấc mơ rồi giết chết.
Hộp quà này được đặt ở vị trí dễ thấy; ai mà đến đây thì chắc chắn sẽ trông thấy nó; và nếu ban nãy còn tùy tiện mở ra, vậy hậu quả chính là...
Đây là một cái bẫy.
Nhận ra chỉ tiết này, Giang Thành hạ thấp giọng, cố gắng duy trì động tác ở một phạm vi tối thiểu: "Đừng động vào bất cứ thứ gì cả, từ từ lùi lại."
Một bước, hai bước...
Không rõ có phải do tác động tâm lý hay không, mà càng lùi xa hộp quà kia, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng giảm dần di.
Ngay khi Triệu Hưng Quốc thở dài một hơi...
"Tại sao các người lại vào trong?" Đột nhiên, một giọng nói nào đó vang lên sau lưng anh ta, dường như ở ngay cửa ra vào: "Chẳng phải tôi đã bảo là không được vào trong à?"
Là giọng nói của thanh niên kia, người thanh niên từng dẫn bọn họ đến đây.
Có thể nhận ra rằng, thanh niên kia rất tức giận vì cả nhóm không chịu nghe theo lời mình nói, tùy tiện bước vào hiện trường vụ án.
Triệu Hưng Quốc giật thót cả mình, vô thức quay đầu nhìn về phía Sau: "Đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ..."
Ngay lập tức, anh ta im bặt.
Triệu Hưng Quốc trợn trừng hai mắt nhìn về phía sau, miệng há to nhưng không phát ra được bất cứ một âm thanh nào.
Không có ai đằng sau anh ta cả.
Không chỉ như vậy, con đường mà cả đám vừa đi qua cũng biến mất, ngay cả cửa ra vào cũng chẳng thấy đâu. Hiện tại, chỉ còn mỗi bóng tối vô tận phía sau lưng anh ấy.
"Nguy rồi..."...
"Ngu xuẩn!" Phó Phù và Giang Thành đứng cùng một chỗm ngay trung tâm của linh đường. Ở xung quanh chẳng còn bóng dáng của Triệu Hưng Quốc đâu cả.
Ngay khi giọng nói kia vang lên, cả hai đều biết là đã có chuyện bất ổn.
Vì thế, chẳng ai dám trả lời cả, và càng không ngu ngốc đến nỗi quay Sau khi Triệu Hưng Quốc biến mất, bầu không khí quái dị bên trong linh đường cũng tiêu biến đi. Phó Phù tiến tới, nhặt lấy hộp quà đằng trước bức di ảnh lên.
Đúng lúc Giang Thành đang định ngăn cản thì Phó Phù đã nâng hộp quà lên, đưa ngang mặt mình: "Nhờ có gã ngu kia mà bây giờ chúng ta đã an toàn."
Giang Thành nhận ra là ở phần đáy hộp quà có một lỗ thủng cùng các cạnh không đều nhau, giống như có thứ gì đó bên trong dùng móng vuốt cố gằng moi ra cái lỗ này vậy.