Chương 620: Triệu Hưng Quốc
Chương 620: Triệu Hưng QuốcChương 620: Triệu Hưng Quốc
Khi nhìn thấy lỗ thủng này, Giang Thành lập tức biết rằng Triệu Hưng Quốc đã 'toang'.
Nhưng cũng vào thời điểm này, Triệu Hưng Quốc hiển nhiên cũng không có thời gian cân nhắc xem Giang Thành suy nghĩ thế nào. Ngay tại căn lễ đường mà anh ta đang đứng cũng không hề có bóng dáng của Giang Thành và Phó Phù.
Hai nhóm người ở cùng một chỗ, nhưng lại không nhìn thấy nhau. Sự quỷ dị này khó mà diễn tả thành lời.
Nói không hối hận là giả, nhưng chuyện đã đến nước này, có nói gì cũng vô ích. Việc mà anh ta phải làm bây giờ chính là dùng mọi thủ đoạn để sống sót.
Vào thời khắc sinh tử, Triệu Hưng Quốc buộc mình phải bình tĩnh lại. Anh ta chậm rãi lướt mắt nhìn bốn phía; quỷ đã đến rất gần, rất có thể là đang ở ngay cạnh mạnh.
Thậm chí, anh ta còn có thể cảm nhận được luồng hơi thở oán độc kia.
Cộc cộc cộc...
Triệu Hưng Quốc lập tức nhìn về một hướng: "Ai? Ai ở đó?!"
Trong bóng tối vọng đến một dạng âm thanh nào đó, như thể... có người đang chạy đến đây, mà có vẻ như đó là một đứa trẻ.
Một đứa trẻ...
Triệu Hưng Quốc cảm giác mặt mình cứng đờ. Anh ta đột nhiên nhớ lại chuyện trước đó. Đêm hôm qua, khi cả bọn dự định đi điều tra nơi ở của gã Lưu thọt, thì trên đường lại gặp phải quả đả tường.
Mà con quỷ kia đã để lại một loạt các dấu bàn chân rất nhỏ.
Thêm cả dấu tay in sau lưng của ông chủ tiệm chụp ảnh trông cũng không lớn lắm, đen đặc, như in vào da thịt vậy.
Suy đoán trước đó của bọn họ là chính xác; con quỷ này hẳn là một đứa bé.
Ít nhất thì cơ thể của nó là như vậy.
Cảnh tượng xung quanh càng lúc càng quỷ dị. Tuy không có ánh sáng lọt vào, nhưng căn phòng vẫn được bao phủ bởi một vầng sáng mờ nhạt.
Tạo nên một cảm giác tối tăm, giống như bị một lớp sương mù vây kín vậy. Ngay lúc đang tập trung đến mức nín thở, Triệu Hưng Quốc đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ vào vai, khiến anh ta sợ hãi đến mức nhảy cẵng lên: "Ai? Đậu xanh rau má đứa nào đập vai tao?"
Nhưng khi Triệu Hưng Quốc nhìn ra sau lưng, chẳng có ai ở đó cả.
Sự tra tấn tinh thần thế này khiến mắt anh ấy đỏ hoe, máu liên tục dồn lên đầu; anh ta thở dốc, liên tục thay đổi hướng nhìn, cố gắng tìm kiếm vị trí của con quỷ kia.
Cộp cộp...
Cộp cộp cộp...
Cộp cộp...
Cộp cộp cộp...
Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân chạy nhanh. Khi anh ấy dưa theo tiếng bước chân để đuổi theo con quỷ kia, thì chỉ có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ của đứa trẻ, tựa như đứa bé ấy đang chơi trốn tìm với anh ta vậy.
Chỉ là, sau khi nghe tiếng cười này một hồi lâu, anh ta lại cảm giác như đầu mình đang bị vô số mũi kim đâm vào. Triệu Hưng Quốc cảm nhận được ý thức của mình đang dần mơ hồ đi.
Tiếng cười ấy đang ăn mòn sự tỉnh táo của anh ta.
Trong thoáng chốc, anh cảm thấy vai mình rất ngứa ngáy. Anh ta gãi mạnh một cách mất kiểm soát, nhưng càng gãi thì lại càng ngứa hơn, ở ngay vị trí vai mà vừa rồi bị vỗ nhẹ vào.
Dường như có thứ gì đó đang chuyển động bên trong, cách một lớp da, ngọ nguậy chậm rãi, như muốn chui ra bên ngoài.
Trong nháy mắt, Triệu Hưng Quốc vô cùng hưng phấn với phát hiện mới này. Từ tận đáy lòng, một cảm giác cực kỳ chán ghét sản sinh. Anh ta chưa bao giờ chán ghét cơ thể mình nhiều như lúc hiện tại.
Sắc mặt anh ấy dần trở nên hung ác hẳn, mà sức mạnh từ bàn tay của anh ta cũng càng lúc càng mạnh hơn. Thậm chí, anh ta còn muốn xé toạc làn da kia, lấy ra những thứ đang nhúc nhích bên trong.
Sau đó thì ném nó xuống đất, giẫm nát nó.
Cuối cùng, sau một tiếng 'xoẹt xoẹt' vì có thứ gì đó bị xé rách, Triệu Hưng Quốc đã thực hiện được nguyện vọng của chính mình. Ngay lúc này, anh ta đang nhìn chằm chằm vào miếng da lớn trong lòng bàn tay.
Đó chính là thứ mà anh vừa xé ra khỏi vai mình.
Nhifng điều auử di chính là trên đó không hề có máu thịt đì cả thâm chí còn không có một giọt máu.
Anh không hề cảm thấy đau đớn; trái lại, tận sâu trong lòng anh còn cảm thấy dễ chịu đến mức muốn xé nát mọi lớp da trên cơ thể mình.
"Ngứa quá!" Anh đau đớn quằn quại: "Ngứa quá đi!"
Loại cảm giác này cứ như thôi thúc bản thân phải xé cơ thể mình ra, moi sạch tất cả từ bên trong cơ thể ra ngoài. Lý trí còn sót lại của Triệu Hưng Quốc càng lúc càng ít.
Ngay thời khắc hấp hối, anh ta nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt.
"Triệu Hưng Quốc."
Giọng nói của người kia rất nhẹ nhàng, nhưng Triệu Hưng Quốc lại vô thức tin tưởng vào giọng nói đó. Anh ta giẫãm từng bước chân cứng đờ, tiến về phía nguồn âm thanh kia.
Điều quái dị ở đây chính là, dường như âm thanh kia đến từ mọi hướng, nhưng mỗi khi Triệu Hưng Quốc chuẩn bị dừng lại để xác định phương hướng thì giọng nói ấy lại vang lên ngay kịp lúc.
"Triệu Hưng Quốc."
"Triệu Hưng Quốc."
"Triệu Hưng Quốc."...
Cuối cùng, Triệu Hưng Quốc đi đến cạnh một bức tường rồi dừng lại. Âm thanh kia cũng chính là vọng ra từ vị trí này.
Trước mặt anh ta... là những đống tiền Nguyên bảo bằng giấy cao gần bằng một ngọn núi nhỏ, trong góc có thêm vài con người giấy, đồ hàng mã, bên trên còn đeo theo cờ trắng.
Đột nhiên, trong không gian khép kín mày lại có gió lùa qua. Những tờ tiền giấy mỏng tênh bị gió thổi tung bay khắp trời, kể cả người giấy và đồ hàng mã cũng bị đẩy ngã tứ tung.
Nhưng mà... có một con người giấy ngoại lệ.
Nó vẫn đứng đó từ đầu đến cuối và chỉ lộ diện sau khi hai con người giấy che chắn trước mặt nó bị thổi bay.
Đội một chiếc mũ chỏm màu xanh lá cây, ăn mặc hỷ phục đỏ tươi toàn thân, nó có một khuôn mặt nhợt nhạt, đôi lông mày thô ráp và hơi cường điệu, cùng một đôi mắt to vằn vện tơ máu.
Đây là một người sống!
Không, chính xác hơn thì cậu ta đã từng là một người sống, còn bây giờ lại là một cái xác lạnh băng, bị trang điểm thành bộ dáng giống như Chính là chàng trai trẻ đã dẫn bọn họ đến đây!
Không ngờ cậu ta lại bị vứt xác ở chốn này.
Nhìn bộ dạng thê thảm hiện tại, rõ ràng là cậu ấy đã chết được một thời gian.
Ngay sau đó, người đàn ông đã chết từ lâu này lại đột nhiên ngẩng đầu lên. Khuôn mặt vốn dĩ đã cứng đờ run rẩy nhẹ, khóe mắt nhếch lên, miệng cứng nhắc há ra - cậu ta nở một nụ cười vô cùng quỷ dị, lại vô cùng quen thuộc với Triệu Hưng Quốc.
Yết hầu nhấp nhô vài lần, ngay sau đó, từ sâu trong cổ họng của cậu ấy vang lên một dòng âm thanh cực kỳ hỗn loạn: "Triệu Hưng Quốc."
Mà sao khi kẻ đó kêu lên, bả vai của Triệu Hưng Quốc càng ngứa ngáy hơn nữa. Từ bả vai của anh ta vang lên từng tiếng xột xoạt, xột xoạt...
Qua vết thương, có thể thấy thứ đang ngọ nguậy bên trong cũng không phải là máu thịt, mà là những bó rơm khô.
Toàn bộ cơ thể của Triệu Hưng Quốc càng lúc càng có nhiều rơm rạ đâm xuyên qua các bộ phận cơ thể. Trông anh ấy lúc này giống như một con nhím đầy gai vậy. Tuy nhiên, anh ta vẫn kiên trì tiến về phía trước.
Bước từng bước cứng đờ.
Vào giây phút cuối cùng, anh ta đột nhiên thọc tay vào miệng chàng trai trẻ. Tiếp theo, như thể vừa chạm được vào thứ gì đó, đôi mắt vốn đang tan rã của Triệu Hưng Quốc đột nhiên sắc nét lại.
Bàn tay của anh ta tựa hồ đã vươn tới một chiều không gian khác, vì hơn phân nửa cánh tay nhét đã vào trong khoang miệng của thanh niên này rồi. Tình hình lúc này không bao giờ có thể được giải thích trong thế giới hiện thực.
Khi chậm rãi rút toàn bộ cánh tay ra, trong tay phải của Triệu Hưng Quốc đột nhiên xuất hiện thêm một con người rơm với kiểu chế tác thơ sơ. Triệu Hưng Quốc lập tức nắm phần chặt cổ của con người rơm này.
Giống như một món đồ chơi vậy, trông con người rơm này rất ngoan ngoãn và nằm im, không nhúc nhích.
"Cuối cùng... tao cũng bắt được mày rồi!"