Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 621 - Chương 621: Ký Ức

Chương 621: Ký ức Chương 621: Ký ứcChương 621: Ký ức

Là đại ca của Phan Độ và Lệnh Hồ Dũng, đương nhiên Triệu Hưng Quốc cũng có chút tài năng. Chỗ dựa lớn nhất của anh ta, và đó cũng là bí mật lớn nhất của bản thân, chính là cánh cửa mà anh ta luôn giữ kín trong lòng.

Giống như Lệnh Hồ Dũng, anh ấy cũng là một Môn đồ.

Tuy nhiên, năng lực của cánh cửa trong người Triệu Hưng Quốc rất đặc biệt. Nó không thể ảnh hưởng trực tiếp đến bản thân, mà thay vào đó, lại có thể giam cầm cánh cửa của các Môn đồ khác, thậm chí cả ma quỷ, khiến năng lực của bọn họ tạm thời bị vô hiệu.

Điều kiện tiên quyết chính là phải chạm vào đối phương.

Chạm vào thực thể của họ.

Hiện tại... Anh vẫn nhìn chằm chằm vào con người rơm trong tay; khuôn mặt đầy mồ hôi của anh ta hiện lên một nét nhẹ nhõm.

Sau khi nhận ra mình đang bị quỷ nhắm vào, từ ban đầu Triệu Hưng Quốc cũng không định chạy trốn. Điều mà anh muốn chính là tìm ra thực thể của con quỷ này, càng sớm càng tốt, và sau đó là giam cầm nó.

Chỉ bằng cách này, Phan Độ và Lệnh Hồ Dũng mới có cơ hội sống sót.

Vì vậy, anh ta vẫn luôn tỏ vẻ như mình đã đạp vào bẫy rập của quỷ, luôn luôn kiên nhẫn, chực chờ một cơ hội cuối cùng này để ra tay đoạt mệnh nó.

May mắn thay, cuối cùng anh cũng đợi được.

Vào giây phút cuối cùng, khi đã xác định được vị trí của con quỷ này, Triệu Hưng Quốc đã lập tức ra tay giam cầm nó.

Theo suy đoán của anh, nơi này cũng là một giấc mơ do con quỷ kia sắp đặt ra. Sau khi con quỷ ấy bị chế ngự, giấc mơ sẽ kết thúc.

Mà thực tế cũng như vậy. Vốn dĩ cánh cửa và con đường từng biến mất ban nấy, nay đã xuất hiện đầy đủ. Cánh cửa rộng mở, bên ngoài chính là ánh trăng lạnh lẽo.

Anh ta không có hứng thú với Trần Cường, còn thi thể của Phan Độ và Lệ Hồ Dũng có lẽ đã được cảnh sát đưa về đồn rồi. Do đó, bước tiếp theo mà Triệu Hưng Quốc định tiến hành là cầm theo thực thể của con quỷ này đến đồn cảnh sát.

Không chần chừ nữa, anh cầm chặt con người rơm trong tay, không dám thả lỏng giây phút nào, tiếp đó là quay người bước ra ngoài. Khi đi nhẹ nó sang một bên.

Nhưng mới đi được vài bước, anh ta đột nhiên dừng lại. Tiếp theo, tựa như chợt nhận ra một điều gì đó, anh ta bắt đầu run rẩy bần bật cả người.

Vừa rồi, khi tùy ý đẩy nhẹ những thi thể người rơm cản đường kia, anh ta cũng không nhớ chính xác số lượng, nhưng hình như có khoảng 3 hay 4 cái xác gì đó. Chỉ có điều...

Triệu Hưng Quốc ngẩng đầu lên. Vị trí lúc này của anh ta vẫn còn cách cửa ra vào một khoảng nhất định, nhưng trước mặt anh ta vẫn là mấy thi thể người rơm đang bị treo lơ lửng như cũ.

Có lẽ vì ánh sáng, nên bọn chúng lúc này chỉ còn lại là những hình thù màu đen. Triệu Hưng Quốc đếm từng con một: "1,2, 3... 4,4... BỊ"

5 con người rơm!

Không thiếu một con nào!

Triệu Hưng Quốc cảm giác như đầu mình bị chấn động thật mạnh. Vậy, con người rơm mà mình vừa đẩy nó tránh sang một bên lại là thứ gì?

Nuốt ực một cái, anh ta xoay nhẹ cái cổ cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại. Ngay sau đầu anh ấy, cách chóp mũi khoảng vài centimet, có một thi thể người rơm đang khẽ run rẩy.

Mà điều khiến Triệu Hưng Quốc càng tuyệt vọng hơn nữa chính là, thi thể người rơm này đang mang một đôi giày thêu màu đỏ, trông vô cùng chướng mắt giữa bóng tối mờ mịt.

Trước đó, bọn họ từng kiểm tra qua, tất cả các thi thể người rơm này đều không mang giày, chỉ có mặc quần áo mà thôi.

Triệu Hưng Quốc run rẩy ngẩng đầu lên; đối diện với anh ta là một khuôn mặt đang tươi cười vặn vẹo một cách rất kỳ quái - và nó đang cúi đầu, nhìn anh ta chằm chằm.

Khóe miệng co giật, cái miệng của nó mở to ra với một góc độ rất khó tin. Bên trong khoang miệng tối đen như mực, tựa như một cái lỗ đen có thể nuốt chửng tất cả: "Khà... khà... Triệu Hưng Quốc!"

"A...PA...LA.., HỤU

Sau một tiếng hét thảm thiết, mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh. ...

"Triệu Hưng Quốc anh ấy..." Trong căn phòng lớn nơi dịch trạm, mọi người cùng nhau tập hợp lại. Hòe Dật vẫn còn mịt mờ, không rõ là tiếc nuối hay sợ hãi.

Phó Phù ngồi trên giường, uống nước ừng ực, Giang Thành thì ngồi cạnh bàn, cầm một bát trà thô trong tay rồi khẽ nhấp một ngụm. "Triệu Hưng Quốc đã chết." Giang Thành đặt bát trà xuống, mở lời bằng giọng điệu khẳng định chắc nịch.

Tên mập trông rất thận trọng, khuôn mặt bầu bĩnh bị ép lại thành một nhúm; anh ta nghiêm túc hỏi: "Các người trông thấy thi thể của anh ta à?"

"Không nhìn thấy thi thể, nhưng trông thấy di ảnh của anh ta." Giọng nói của Phó Phù vọng đến: "Được đặt cạnh di ảnh của Phùng lão gia và Phùng lão phu nhân. Anh có muốn đi xem thử không?"

Lúc chuẩn bị rời đi, bọn họ bất chợt trông thấy có thêm 2 bức di ảnh đen trắng khác, đặt nằm cạnh di ảnh của Phùng lão gia.

Một là của Triệu Hưng Quốc, còn một bức khác chính là... của thanh niên trẻ tuổi đã mở cửa cho bọn họ bước vào Phùng phủ.

Chính vì sự xuất hiện của bức di ảnh thanh niên ấy, nên nhóm người Giang Thành quyết định không quay lại cửa lớn để tập hợp với thanh niên trẻ tuổi kia theo kế hoạch.

Mọi chuyện đã trở nên rất rõ ràng. Thanh niên kia đã chết, giống như Phan Độ và Lệnh Hồ Dũng vậy. Kẻ từng xuất hiện kia rõ ràng là quỷ.

Nghe đến đây, tên mập bèn thở dài: "Đáng tiếc! Chưa kể đến việc chẳng tìm ra bất cứ manh mối gì, thế mà còn hy sinh một đồng đội."

Hiện tại, bao gồm cả Lạc Hà đang bị giam cầm, bọn họ đã mất hẳn 5 người.

Phan Độ, Lệnh Hồ Dũng, Trần Cường và Triệu Hưng Quốc.

Trong số 3 tiểu đội ban đầu, nay đã có 1 tiểu đội bị diệt sạch hoàn toàn.

"Các người... có trông thấy di ảnh của bất cứ một ai khác nữa không?" Hòe Dật liếc mắt sang một bên, tựa như đang ám chỉ ai đó.

Phó Phù lập tức đậm mạnh cái chén nước xuống ván giường gỗ, khiến nước bắn tung tóe xung quanh: "Đệch cụ nhà anh! Dù anh có chết mục xác luôn thì anh ta cũng không chết được nhé!" Phó Phù chửi rủa.

Từ lúc trở về, tính tình của Phó Phù càng lúc càng gắt gỏng. Trước đây, mọi người vẫn còn có thể chịu đựng được, nhưng dường như lúc này lại càng quá đáng hơn.

Hòe Dật cũng không phải loại người nóng nảy. Nhưng từ sau khi gặp Giang Thành, anh ta cũng đã thay đổi rất nhiều.

Nhưng bị một cô bé mắng hết lần này đến lần khác như thế, dù một người có tốt bụng đến nhường nào thì cũng khó mà nhẫn nhịn được.

Máu nóng vừa dâng lên trong đầu, sự kiêng dè đối với Lạc Hà và Hòe Dật đập bàn, chỉ vào Phó Phù quát lớn.

"Tôi đang nói anh đấy! Anh muốn sao?" Không ngờ rằng, Phó Phù cũng lập tức đứng dậy, thét còn lớn hơn cả Hòe Dật.

"Chuyện gì vậy nè? Mọi người bình tĩnh lại xíu đi." Bì Nguyễn vội vàng bước ra giảng hòa. Cuối cùng, cũng nhờ có Bì Nguyễn và tên mập chia nhau ra thuyết phục song phương, bầu không khí mới yên tĩnh trở lại.

Trong quá trình này, Giang Thành cũng không hề xen mồm, cũng không bày tỏ ý kiến chỉ. Bởi vì, hắn đang chú ý đến một chỉ tiết khác.

Chuyện này chẳng liên quan gì đến ma quỷ cả.

Mà đó là Phó Phù.

Dù hay lui tới các nơi như night club, nhưng Giang Thành luôn cho rằng công việc chính của mình chính là bác sĩ tâm thần. Xét theo kinh nghiệm hành nghề y nhiều năm nay, hắn cảm giác Phó Phù có tính cách rất cổ quái.

Trông cô nàng rất xấu tính, thường xuyên nổi giận vì những chuyện nhỏ nhặt, cư xử thô lỗ và luôn chửi bới mọi người. Thế nhưng mà, Giang Thành luôn có cảm giác rằng, trong thâm tâm của cô bé thực sự không hề muốn như vậy. Tuy nhiên, lại có một thứ gì đó đang liên tục phiền nhiễu cô, không để cô có cảm giác thoải mái như một người bình thường.

Nếu không thể trút cơn nóng giận kịp thời, nó sẽ tích tụ trong cơ thể cô bé, từ đó mà sẽ gây ra một hậu quả nào đó rất nặng nề.

"Thật kinh khủng..." Giang Thành cau mày, dần suy nghĩ xa hơn: "Nhưng tại sao mình lại thấy kinh khủng?

Chưa hết... Tại sao mình lại cho rằng cô bé là bị ép buộc nên mới xấu tính như thế, còn phán đoán là hành vi hung hăng kia không phải là do cô bé muốn làm như vậy?

Bên cạnh đó, tại sao mình lại chắc mẫm là có thứ gì đó đang phiền nhiễu Phó Phù..."

Trong ký ức của Giang Thành, hắn chưa từng gặp Phó Phù, huống chỉ là hiểu rõ cô bé đến vậy. Nhưng sâu trong tiểm thức, từ một miền sâu xa trong đại não của hắn lại cho ra phân tích như thế, để rồi tự động tổng kết thành kết quả như vậy.

Từ sau khi có nhận thức với cuộc đời, trong đầu Giang Thành cũng thỉnh thoảng xuất hiện một số hình ảnh kỳ lạ, thậm chí là rất hoang đường và vô lý. Cảm giác ấy cứ như là... trong đầu hắn đang có một ổ khóa ký ức, và lúc này nó đang dần nới lỏng then cài ra.
Bình Luận (0)
Comment