Chương 622: Lâm Diên
Chương 622: Lâm DiênChương 622: Lâm Diên
"Cậu không sao chứ?" Một giọng nói vang lên bên cạnh Giang Thành, lại còn mang theo một hương thơm thoang thoảng - hóa ra chính là Lâm Uyển Nhi vừa mở lời.
Kỳ lạ thay, sau khi nghe thấy giọng nói của Lâm Uyển Nhi, dường như những thứ hỗn loạn trong đầu Giang Thành đã được kiểm chế xuống trong giây lát. Thậm chí, ngay cả cảm giác đau nhói trong đầu cũng giảm đi rất nhiều.
Vừa xoa mũi, Giang Thành vừa đáp: "Tốt hơn nhiều rồi."
"Đừng suy nghĩ nhiều. Mọi chuyện rồi sẽ ổn." Giọng điệu của Lâm Uyển Nhi đầy sức thuyết phục: "Cậu nghỉ ngơi sớm đi. Chờ trời sáng, chúng ta còn nhiều việc phải làm."
Vì cái chết của Triệu Hưng Quốc, bọn họ đã được an toàn trong một khoảng thời gian ngắn.
Cả nhóm đã thuê một căn phòng khác, đối diện với căn phòng này. Tuy không lớn, nhưng phòng mới có tầm nhìn rất tốt. Cả nhóm cần phải đề phòng việc Phùng gia bỏ một mớ tiền ra để thuê người theo dõi cả đám nữa.
Lâm Uyển Nhi dẫn theo Giang Thành và tên mập chuyển sang phòng trọ mới.
Vốn dĩ Hòe Dật cũng muốn đi cùng, nhưng trước hết là Lâm Uyển Nhi không định dẫn anh ta theo, và bên cạnh đó là anh ta mới vừa cãi nhau với Phó Phù. Bây giờ mà vội vàng rời đi, vậy sẽ mang tiếng là anh sợ cô ấy.
Nghĩ đến đây, Hòe Dật vốn đã đứng dậy, nay lại kiên cường ngồi xuống.
Mặc dù Phó Phù trông hơi kỳ lạ, nhưng ở đây không chỉ có mỗi hai người bọn họ.
Bì Nguyễn cũng ở đó. Nếu thật sự động tay động chân, anh ta cũng có người trợ giúp.
Nghĩ đến đây, Hòe Dật càng tự tin hơn: "Người anh em Bì Nguyễn." Hòe Dật hào phóng vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh, nhân cơ hội liếc nhìn Phó Phù, cố ý lớn tiếng nói: "Đến đây! Hai huynh đệ chúng ta ngồi cùng nhau."
"Ừ, ừ..." Bì Nguyễn cầm đống quần áo của mình, sau đó bèn đi đến chỗ Hòe Dật rồi ngồi xuống. Hai người nhìn chằm chằm vào Phó Phù với ánh mắt căm thù như nhau.
Nhi/na a2 mêt thời ian Hòoe Dât chơt chà vát cánh †av mình đêt nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo: "Sao mình lại càng bất an hơn nhỉ?" Anh ta nuốt nước miếng, đột ngột nảy sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ trong đầu.
Tựa như... như thể người bị cô lập không phải là Phó Phù, mà là bản thân anh ấy vậy. ...
Bầu không khí bên trong căn phòng còn lại tương đối nhẹ nhàng hơn. Căn phòng này rất tươm tất, có hai chiếc giường gỗ đơn sơ; mặt trên chiếc giường còn được bày biện chăn bông khá là sạch sẽ.
"Hôm nay, chúng ta cũng không thể lơ là cảnh giác." Giang Thành trầm giọng nói: "Phùng phủ rất kỳ lạ. Tôi đang nghi là bức di ảnh kia có vấn đề "
"Quan trọng nhất chính là con người rơm kia, kẻ đã giết chết Triệu Hưng Quốc. Nó đã biến mất rồi."
Sau khi nghe Giang Thành nói xong, tên mập lo lắng nuốt nước bọt, trừng đôi mắt nhỏ mà nhìn cảnh giác chung quanh: "Bác sĩ này, ý của anh là anh đang sợ con người rơm ấy đi theo cả nhóm về đây à?"
Suy nghĩ một lát, Giang Thành lắc đầu: "Tôi không biết. Hiện tại, đầu óc của tôi rất hỗn loạn. Còn rất nhiều manh mối khác nhưng tôi chẳng thể phân tích ra."
"Nhưng có một điều chắc chắn rằng, gã Lưu thọt có liên quan đến quỷ hồn." Giang Thành nhớ lại: "Khi rời đi, chúng ta có nghe thấy một loạt tiếng bước chân quái lạ ở gần linh đường. Đó chính là gã Lưu thọt.
Nhưng tình huống lúc đó rất kỳ lạ. Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh ta, nhưng không thể xác định được vị trí của anh ấy. Do đó, cả nhóm cũng không dám truy đuổi, đành phải rút lui trước."
Về kết quả này, ai nấy cũng chẳng thấy gì là bất ngờ. Không có gì ngạc nhiên khi có quá nhiều điểm đáng ngờ về gã Lưu thọt. Sau khi thu thập đầy đủ các đầu mối thông tin, mọi phương hướng đều chỉ điểm đến kẻ này.
Trong ba người, Lâm Uyển Nhi luôn là người có hành vi thoải mái nhất. Điều này không liên quan gì đến hoàn cảnh, vì ai mà hiểu cô thì luôn biết rằng, người phụ nữ này lúc nào cũng mang theo cái bộ dáng lười biếng ấy.
Cả tên mập và Giang Thành đều quá quen thuộc với phong cách này.
Lâm Uyển Nhi vuốt cằm, bảo: "Trước khi bị bắt, Lạc Hà từng chia sẻ góc nhìn của anh ta. Phương pháp giết người của quỷ hồn là mê hoặc rồi kéo nạn nhân vào giấc mơ. Anh ta suy đoán rằng, nếu dùng ngoại lực tác động khiến nạn nhân bị ngất xỉu kịp lúc thì có thể ngăn cản việc kẻ đó bị kéo vào giấc mộng." mập cảm giác lạnh gáy ngay. Anh ta lập tức nhìn sang Lâm Uyển Nhi, đầy vẻ hoảng sợ.
Điều kỳ lạ hơn nữa chính là, phần cổ của anh ta vô thức lệch sang một bên, có muốn điều chỉnh thế nào cũng không thẳng được trở lại.
Giang Thành thì bình tĩnh hơn rất nhiều. Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn gật đầu nói: "Có thể thử một lần. Hơn nữa, quỷ vừa giết một người; bây giờ tương đối an toàn."
"Nhưng chúng ta cần giữ một người thức gác đêm." Đồng thời, hắn nhấn mạnh câu cuối cùng. Dù sao đi nữa, nguy hiểm lúc này cũng không hoàn toàn bắt nguồn từ con quỷ ấy.
Lâm Uyển Nhi gật đầu: "Để tôi canh chừng."
Ngay một giây tiếp theo, khi tên mập chưa kịp phản ứng gì, Giang Thành đã đổ ập xuống giường.
Lâm Uyển Nhi đặt tay xuống, nhìn tên mập đang đứng run rẩy bên cạnh.
"Bà Lâm... Bà chủ Lâm, xin chờ một chút." Tên mập mập mở lời với biểu cảm từ chối rõ rệt: "Tôi còn có chuyện muốn nói."
Lâm Uyển Nhi vuốt tóc mai nơi thái dương, sau đó bèn tháo chiếc trâm cài tóc của mình ra. Mái tóc đen dài như mực nước xõa tung xuống đôi bờ vai của cô; cô cắn nhẹ chiếc trâm cài tóc, nhanh chóng dùng hai tay vén mái tóc dài ra sau đầu rồi buộc gọn gàng lại.
Làm xong tất cả, khi ngẩng đầu lên lần nữa, toàn bộ khí chất của Lâm Uyển Nhi đã lập tức chuyển từ vẻ quyến rũ thành hung dữ ác liệt. Đôi mắt dài lá liễu của cô ta lúc này trông cực kỳ lạnh lùng, không hề mang theo bất cứ một cảm xúc nào.
Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt - ngay khoảnh khắc lúc này - tên mập cảm thấy cô hơi xa lạ.
Thậm chí... là nguy hiểm.
Ngay lập tức, khi tên mập còn chưa kịp nói gì, bỗng có một bóng trắng lướt ngang mặt anh ta. Tên mập kịp thời "A..." một tiếng, sau đó mới mất đi ý thức.
Tiện tay lôi tên mập vừa ngất xỉu đến giường rồi bỏ mặt anh ta ở đó, Lâm Uyển Nhi bèn xoay người, tiến đến cạnh giường của Giang Thành, cuối cùng là đứng yên tại đó, nhìn hắn từ trên xuống.
Ánh nến giống như hạt đậu, liên tục nhấp nháy trong căn phòng tối tăm, hắt ánh sáng lập lòe lên đôi gò má của Lâm Uyển Nhi. đôi nam nữ đơn lẻ thế này chắc chắn vô cùng gợi tình.
Đưa tay ra, Lâm Uyển Nhi chậm rãi cởi cúc áo khoát. Từ trong ngực, cô lấy ra một vật nho nhỏ có hình dáng giống như một chiếc tai nghe, phía trên còn có ánh kim loại.
Lâm Uyển Nhi tùy ý đeo thiết bị ấy vào tai mình. Vừa chạm tay vào, một ánh đèn đỏ be bé sáng lên. Một lúc sau, ánh đèn tín hiệu ấy lại chuyển thành màu xanh lam.
Bộ dáng lười biếng thường ngày của cô đã biến mất hẳn. Lúc này, Lâm Uyển Nhi trông giống như một kẻ sát nhân máu lạnh, lan tỏa một dạng khí chất lạnh lùng ra xung quanh, thậm chí còn áp chế cả ánh nến.
Trong tai nghe vang lên âm báo dòng điện chạy "tí tách"; Lâm Uyển Nhi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nhắm mắt của Giang Thành, nói: "Bắt đầu ghi âm."
"Mật danh hành động: Vực sâu."
"Mục tiêu: Tiến vào miền ký ức, tìm ra cánh cửa thất lạc của Vực sâu."
"Số lần chấp hành: Lần thứ 77."
"Người thực hiện: Lâm Diên, Tổng phụ trách kế hoạch Vực sâu trực thuộc Người Gác Đêm."
"Điểm cần lưu ý: Trong khoảng thời gian gần đây, miền ký ức của đối tượng đang có dấu hiệu thức tỉnh. Sau khi thăm dò, sẽ thực hiện thao tác che phũ đi phần ký ức ấy, gia cố thêm ổ khóa ký ức."
"Đồng thời, điều chỉnh khoảng cách thăm dò miền ký ức, từ 1 lần/ tháng thành 1 lần/3 tuần.
"Điểm cần lưu ý 2: Chính thức xác nhận Số 3 Lạc Hà, Số 4 Ngụy Tân Đình, Số 8 Phó Phù thuộc Đỏ Thẫm đã đồng thời bước vào nhiệm vụ này."
"Ngoài ra, dường như còn có thành viên khác của Đỏ Thẫm chờ tiếp ứng ở khu vực phụ cận của trấn Đá Xám."
Hít một hơi thật sâu, Lâm Uyển Nhi đưa tay trái ra, che lên phần trán của Giang Thành. Một vầng sáng kỳ lạ tuôn ra, trông như một dòng sông xanh băng giá, chảy vào đầu Giang Thành.
"Tạm thời đến đây thôi." Lâm Uyển Nhi nhắm mắt lại: "Ghi âm hoàn tất"
Một giây tiếp theo, bóng dáng Lâm Uyển Nhi chợt xuất hiện ngay trên dòng sông băng ấy. Chiếc áo khoát của cô tung bay, phần tà áo sườn xám phất phơ kia tựa như hòa nhịp với con sông này, tạo nên hình ảnh giống như cô ấy thật sự đi ngược chiều lịch sử vậy.