Chương 623: Chữa trị
Chương 623: Chữa trịChương 623: Chữa trị
Ngay sau khi bóng dáng của Lâm Uyển Nhi biến mất, một cái bóng mơ hồ lập tức xuất hiện ngay trên bức tường rách nát bên cạnh.
Nhưng xung quanh đây chẳng có một người nào.
Điều kỳ quái của cái bóng này chính là, nó không hẳn là chỉ vừa xuất hiện đột ngột thôi, mà màu sắc của nó còn tối đen hơn cả bóng tối gần đó, đậm đặc như một thỏi mực không thể hòa tan.
Chẳng những thế, theo thời gian trôi qua, cái bóng đó dường như sống dậy. Mặt trên của cái bóng xuất hiện từng gợn sóng quái dị - rõ ràng là nó không hề chuyển động - nhưng lại tạo ra ảo giác như nó đang nhìn chằm chằm vào Giang Thành.
Một lát sau, một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra. Cái bóng ấy biến thành một bóng mờ màu đen, để rồi sau đó thực sự bước ra khỏi bức tường, tiến vào căn phòng trống trải, thậm chí còn gõ gót giày nện vang trên nền đất.
Bóng mờ ấy đứng trước người Giang Thành; đôi mắt đỏ thẫm như máu đang lờ mờ sáng lên, kẻ đó cứ thế mà nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ say của Giang Thành.
Bóng mờ ấy đưa tay ra, tựa như muốn bắt chước Lâm Uyển Nhi ban nãy. Gã chạm vào trán Giang Thành, nhưng giữa chừng lại bị một lực lượng kỳ lạ khác đánh bật ra.
Một giây tiếp theo, chợt có một quyển sách khổng lồ hiện ra đằng sau lưng của bóng mờ ấy. Một luồng hơi thở cổ xưa mà tĩnh lặng tràn ngập giữa khung cảnh này. Hai loại sức mạnh khác nhau, lại hòa quyện vào nhau giữa thời khắc hiện tại.
Cảm giác lạnh lẽo dần dần rút đi, bóng mờ ấy cũng biến mất. Trong căn phòng yên tĩnh, dường như đang có tiếng nước chảy ở đâu đó, mà âm thanh này cũng bắt đầu xa dần. ...
"Tóc... Tóc..."
"Tóc... Tóc..."...
Hòa cùng với âm thanh giọt nước rơi kia, Bì Nguyễn - kẻ đang nằm say giấc trên chiếc giường tầng - đột ngột mở mắt ra. Đầu tiên, anh ta ngáp dài, sau đó mới duỗi người, thư thái ngồi dậy.
Ngọn đèn dầu trong phòng vẫn sáng, nhưng ngọn lửa ngày càng mờ nhạt. Dường như khung cảnh xung quanh đang bị một lớp sương mù màu xám đen bao phủ, biến thành những đường nét mờ ảo.
Khác với eư#na mù thâna thường. lớn sen mù nàv đang dần văn vẹo, như thể nó cũng là một thể sống vậy.
Phó Phù và Hòe Dật đều đang ngủ. Họ ngủ ở hai đầu giường đối diện nhau, như nước với lửa.
Cúi đầu, Bì Nguyễn nhận ra mình cũng đang ngủ trên chiếc giường chung, với hai tay đang đặt ở trước ngực, trông cực kỳ yên bình.
Thế giới này yên tĩnh đến đáng sợ.
"Thức dậy rồi à?" Một giọng nói bình tĩnh vang lên, đi kèm với tiếng lật trang sách. Có một người đàn ông lịch lãm đang ngồi trước bàn, mà trên bàn còn có thêm một cuốn sách bìa đen.
Không cần nhìn về phía người đàn ông đó, Bì Nguyễn mở lời: "Tuy đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy năng lực của anh, nhưng lần nào lần nấy đều có một cảm giác rất mờ ảo."
"Vốn dĩ chĩ là một giấc mộng mà thôi. Sau khi tỉnh cơn mơ này, mọi thứ đều sẽ quay về với bộ dạng vốn có của nó." Lạc Hà nghiêng đầu, nhìn Bì Nguyễn rồi đáp.
"Ừ, chỉ là một giấc mộng... mà thôi." Bì Nguyễn nhìn chằm chằm vào thân thể đang nằm trên giường, thở hắt ra một hơi, sau đó quay người nhìn Lạc Hà. Anh ta cất lời, bằng một giọng điệu rất cẩn thận và nghiêm túc: "Số 3! Anh biết đấy, thực ra chúng tôi đều rất ghen tị với anh."
"Với tôi à?" Khuôn mặt bình tĩnh của Lạc Hà thay đổi nhẹ, tựa như hơi bất ngờ.
"Ừ." Bì Nguyễn cười nói: "Mỗi người trong chúng ta đều có những điều tiếc nuối. Có những việc muốn làm, nhưng không dám hoặc không thể làm được."
"Tôi cũng tương tự mà." Lạc Hà nói.
Bì Nguyễn càng cười vui vẻ hơn, vừa nhìn Lạc Hà bằng ánh mắt sáng ngời hâm mộ, vừa trả lời: "Nhưng ít ra thì anh cũng có cách bù đắp."
"Anh có thể xây dựng nên một giấc mộng cho riêng mình, đặt lên một dấu chấm tròn cho từng chuyện tiếc nuối trong cơn mơ." Bì Nguyễn khẽ lắc đầu, nói tiếp: "Có một số người sống quá mệt mỏi, cũng quá thực tế. Thật ra, việc lừa mình dối người cũng khá tốt mà, ít ra thì đến lúc chết đi cũng không cần đau buồn vì cái vận mệnh chết tiệt của bản thân.
Có một vài người đủ khả năng nắm giữ vận mệnh trong tay mình, nhưng cũng có một số người khác thì không được như vậy. Ngay từ lúc sinh ra, vận mệnh của bọn họ đã được định đoạt cả rồi."
"Ví dụ như chúng ta." Bì Nguyễn quay đầu lại, nhìn Lạc Hà: "Cuộc đời Của chúng †a đã bi định đoat †t lúc mới sinh ra Chúng †a chính là những kẻ bị vứt bỏ!"
Gương mặt của Bì Nguyễn trong giấc mộng vẫn trông khá bình thường, nhưng chỉ có Lạc Hà mới có thể cảm nhận được sự không cam tâm và cơn phẫn nộ của Bì Nguyễn. Nếu không phải đang cố gắng duy trì, gương mặt của Số 4 lúc này đã...
"Anh có thể đến gặp tiên sinh để xin giúp đỡ." Lạc Hà nói trong lúc đắn đo nhìn Bì Nguyễn: "Anh có thể nhờ tiên sinh thức tỉnh Số 10 sớm hơn. Anh cũng biết rõ mà, chỉ cần Số 10 thức tỉnh - cánh cửa trong cơ thể anh ấy sẽ có thể cứu được anh."
Các cánh cửa bên trong cơ thể của các thành viên Đỏ Thẫm chính thức đều sở hữu những năng lực khác nhau, và một số trong chúng thậm chí còn bao gồm khả năng khó mà tưởng tượng nổi. Tuy nhiên, ai nấy đều công nhận rằng, cánh cửa đặc biệt nhất - và cũng là quan trọng nhất - chính là cánh cửa của Số 10.
Đó là một cánh cửa cực kỳ hiếm thấy, lại còn không sở hữu bất cứ một tính chất công kích nào.
Nhưng như thế là chưa đủ.
Nói đúng hơn, là dùng để chữa trị.
Chỉ cần ở bên cạnh Số 10, tốc độ ăn mòn đến từ cánh cửa bên trong cơ thể bản thân sẽ bị trị hoãn tối đa. Nhờ thế, có thể giúp ngăn chặn việc Môn đồ bị cửa ăn mòn mà rơi vào vực thằm.
Thậm chí, nếu Số 10 muốn, anh ta còn có thể kéo lại một tên Môn đồ bị ăn mòn đã rơi vào vực sâu trong tình trạng sắp sửa bị nguyền rủa triệt để.
Điều này thậm chí đã lật đổ hẳn các nguyên lý liên quan đến thế giới của các Môn đồ.
Vốn dĩ, những ai sở hữu cửa bên trong cơ thể thì chắc chắn không bao giờ có thể được chữa trị khỏi hẳn. Kẻ đó chỉ có thể thu nạp càng nhiều loại nguyền rủa kinh khủng hơn, nhằm kéo dài thời gian bị ăn mòn.
Nhưng sự xuất hiện của Số 10 đã thay đổi mọi thứ.
Nhưng quá trình này cũng không hẳn là lợi ích một chiều. Để chữa trị cho người khác, Số 10 phải dùng bản thân của mình để trả giá. Anh ta phải gánh chịu nguyền rủa thay cho đối phương.
Trong khi chữa trị cho người khác, cánh cửa trong cơ thể Số 10 cũng đang ăn mòn chính bản thân Số 10.
Hành động này tương tự như việc anh ta dùng một cái ống hút, hút lấy lồi nauvần của naưồi khác vào ed thể mình vây. Thân là thành viên của Đỏ Thẫm, Bì Nguyễn không hề muốn sử dụng loại năng lực quý giá như vậy để cứu mình. Mà cho dù anh ta có muốn làm thế, thì những thành viên còn lại cũng không đồng ý.
Vai trò của Số 10 là ngăn không cho Số 0 sa vào tình cảnh tuyệt vọng, từ đó mà rơi xuống vực sâu.
Đây là giá trị to lớn nhất.
Cũng chính là cốt lõi trong kế hoạch của tiên sinh.
Về phần mình, Bì Nguyễn chỉ có thể nở một nụ cười ảm đạm. Anh ta chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà thôi; ý nghĩa tồn tại duy nhất của anh ta chính là gánh chịu lấy tất cả mọi rủi ro sau khi Số 0 bắt đầu cảnh giác, hỗ trợ Số 10 có thể tiếp tục ẩn nấp tốt hơn, để rồi bản thân có thể tự động chết đi bằng một cách gọn gàng nhất.
Phương pháp hoàn mỹ nhất để xóa tan đi sự nghỉ ngờ của đối phương chính là một người đã chết. Sợ bản thân mình diễn xuất chưa đủ nhập vai, anh ta còn kéo theo cả Trần Cường.
Anh ta đã nhét con người rơm nguyền rủa vào trong ba lô của Trần Cường, bằng một phương thức không mấy thông minh cho lắm...
Khà khà khà...
Bì Nguyễn cười toe toét. Hiện tại, ngay cả Số 10 và Hòe Dật cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình. Vở kịch này đã đi đến phần cao trào rồi.
Là một diễn viên, anh tự nhận là mình cũng thuộc đẳng cấp có đầy đủ kinh nghiệm.
Thời gian còn lại dành cho vở diễn và cả bản thân mình cũng không còn nhiều lắm, Bì Nguyễn sẽ cố gắng hết mình để diễn xong vở kịch cuối cùng. Chỉ như vậy, thì sau khi vở diễn kết thúc, vẫn sẽ còn có người nhớ đến anh ta khi tan cuộc vui.
"Thật xin lỗi." Dường như chợt nhận ra điều gì đó, Bì Nguyễn vội lau nước mắt, cười nói: "Tôi hơi mất bình tĩnh."
Mặc dù không quá thân thiết với Bì Nguyễn, nhưng khi nhìn thấy từng người đồng đội của mình đến điểm cuối của cuộc đời, Lạc Hà vẫn cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
"Tôi biết anh đang nghĩ gì." Bì Nguyễn đột nhiên nhìn Lạc Hà: "Anh nghĩ rằng, tại sao không sớm giết chết Số 0, vậy là sẽ giải quyết được tất cả mọi chuyện... Đúng không?"
"Làm như vậy... Sẽ không có ai phải chết nữa. Tất cả mọi người sẽ cùng nhau sống sót. Chờ đến khi 2 thế giới dung hợp hoàn toàn, những kẻ mang theo cánh c!17a như chúng †a sẽ không còn là †thứ khác loài" Bì Nguyễn đột nhiên thay đổi giọng nói, nghe rất trịnh trọng và đầy hàm ý.