Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 624 - Chương 624: Trại Trẻ Mồ Côi

Chương 624: Trại trẻ mồ côi Chương 624: Trại trẻ mồ côiChương 624: Trại trẻ mồ côi

Đối với Lạc Hà, anh ta có đủ tư cách để biết nhiều bí mật, dù là trong Đỏ Thẫm hay trong Người Gác Đêm.

Suy cho cùng, cả hai đều có chung nguồn gốc.

Nhưng rất nhiều lần, anh ta vẫn chọn việc quên đi đoạn quá khứ đó.

Các thành viên của Đỏ Thẫm đầu được chọn lọc từ 13 gia tộc sáng lập của Người Gác Đêm. Sau khi bộc lộ tài năng xuất chúng lần đầu tiên, bọn họ bị đưa ra khỏi gia tộc, cùng nhau đến sống ở một nơi xa lạ.

Ở đó, họ không được phép nhắc đến quá khứ, gia đình hay thậm chí là tên thật của mình...

Những khuôn mặt sinh động của đám trẻ ấy bị dán lên những con số lạnh lùng, từ số 1 đến 13; mỗi một con số xa lạ ấy đánh dấu cho một người.

Đó là một nơi lạnh lẽo, vô cảm, là nơi mà 13 đứa trẻ tập hợp lại để rèn luyện, học tập và trau dồi ngày qua ngày...

Một tòa nhà 4 tầng rộng lớn đã chứng kiến sự trưởng thành của những đứa trẻ này.

Bên ngoài còn có một khoảnh sân với rào chắn tường vây xung quanh; mà bọn nhỏ chỉ có thể đi dạo trong sân nếu thời tiết tốt và biết ngoan ngoãn, cư xử đúng mực.

Tòa nhà ấy có màu xám đục, bức tường vây quanh được xây với độ cao đến mức kinh ngạc; cả cụm kiến trúc trông cứ như một gương mặt già cỗi, đã tử vong qua bao đời.

Vốn dĩ, bọn họ tưởng mình là những đứa trẻ duy nhất ở đây; mãi cho đến một ngày nọ, cánh cửa phía cuối hành lang chợt mở ra.

Đó là một cánh cửa sắt với dáng dấp tựa như từng trải qua biết bao phong ba bão táp; trục cửa cũ kỹ phát ra từng tiếng ma sát chói tai. Ngay lúc mở toang, thứ đầu tiên rơi ra chính là bụi bay mù mịt.

Giống như một chiếc hộp bụi bặm chứa đầy những câu chuyện tang thương.

Từng đôi mắt hiếu kỳ trợn to lên, nhìn chằm chằm vào khung cảnh phía sau cánh cửa sắt kia. Không gian bên trong đó không quá rộng, giống như một buồng giam giữ vậy.

Cũng không có cửa sổ gì cả, vật trang trí duy nhất bên trong chỉ là một ngọn đèn sợi đốt được treo lơ lửng mà thôi.

Có một đứa trẻ trạc tuổi bọn họ bị trói vào một chiếc giường sắt đặc biệt; chiếc giường sắt ấy được thiết kế kiểu phồng lên theo một góc rất kỳ dị, khiến ai nấy nhìn vào đều rất khó chịu.

Cơ thể của đứa trẻ ấy bị vô số ống dẫn phũ kín; bên cạnh nó là nhiều thiết bị máy móc khác nhau, ánh lên đủ loại đèn màu chớp nhoáng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, đứa trẻ ấy từ từ quay đầu lại, để lộ ra một đôi mắt từ khe hở của thiết bị cố định mà nó đang đội trên đầu.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, những đứa trẻ đang quan sát từ bên ngoài này đột nhiên có một loại cảm giác rất lạ lẫm.

Dường như cả đám lúc này đang đứng ở bờ rìa của một vách đá, cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống vực sâu.

Đây là lần đầu tiên mà mọi người gặp nhau, để rồi kết thúc trong một bầu không khí rất kỳ quái, thậm chí còn là đáng sợ. Có một vài đứa trẻ nhỏ tuổi hơn đã ngất xỉu đột ngột.

Mãi một thời gian sau, họ mới biết tên của đứa trẻ kia là Số 0.

Đến đây sớm hơn cả bọn họ.

Và nơi họ đang ở, khu vực nhỏ được bao bọc bởi những bức tường cao này, là một trại trẻ mồ côi.

Trong Người Gác Đêm, đây cũng là khu vực cấm, được gọi là... Khu 13.

Là một trung tâm thu nhận, trực thuộc sự quản lý trực tiếp của Tổng bộ Người Gác Đêm.

Cũng chính tại đây, họ được rèn luyện để trở thành thanh kiếm sắc bén và trung thành nhất trong tổ chức Người Gác Đêm. ...

"Hãy để ta canh giữ trong đêm tối, để nhiều người có thể ca ngợi ánh bình minh." Nhìn chằm chằm vào ánh nến đang nhảy múa, Bì Nguyễn lẩm bẩm.

"Đủ rồi!" Lạc Hà quát lớn. Tuy vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, ai ngờ đâu Lạc hà lại phẫn nộ vào lúc này. Anh ta cực kỳ chán ghét câu tuyên ngôn đó.

Vì nó khiến anh nhớ về quá khứ.

"Được rồi được rồi, tôi không nói nữa." Xoa xoa mặt, Bì Nguyễn lại nở nụ cười xấu xa thường nhật. Anh nheo mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Lạc Hà: "Số 3! Anh đến đâu đâu phải để ôn lại chuyện xưa, đúng không? Nói đi, anh đã phát hiện ra chuyện gì rồi?"

"Gã Lưu thọt đã từng là học trò của tên người Nhật Yamamoto Senji kia." Lạc Hà nói tiếp: "Tôi đã tìm đến Dương Tử, lẻn vào giấc mộng của cô ấy." "Trong tiềm thức của mình, cô ta cũng mơ hồ có cảm giác quen thuộc với gã Lưu thọt. Hơn nữa..." Anh dừng lại một chút: "Tôi cũng phát hiện ra một chuyện rất thú vị."

"Nói tôi nghe xem." Bì Nguyễn cũng có hứng thú.

"Cậu còn nhớ đứa bé mà Dương Tử ôm trong tay hay không?" Lạc Hà hỏi đầy thâm ý.

Bì Nguyễn cau mày.

Một giây tiếp theo, Lạc Hà hạ giọng bảo: "Con của cô ấy đã chết cách đây 2 năm. Khi đó, ảnh hưởng của người Nhật Bản vẫn còn. Bọn họ đã tập hợp lại, tổ chức một buổi lễ cho đứa bé này."

Vừa nói, Lạc Hà vừa mở sách, lấy ra một bức ảnh được kẹp bên trong; bức ảnh này rất cũ kỹ, các góc đã ố vàng mất rồi.

Trên bức hình chụp một một nhóm người Nhật Bản mặc trang phục truyền thống; cánh đàn ông đeo đao trên người, còn phía phụ nữ thì hơi nghiêng người về phía trước, quỳ gối và an vị phục tùng ở hai bên.

Xét theo khung cảnh này, những người Nhật xuất hiện ở đây đều là kẻ có địa vị khá cao. Bên cạnh đó, gương mặt của tất cả những kẻ vai vế này đều cùng hướng về một người.

Vì góc nghiêng, không thể nhìn thấy được khuôn mặt của kẻ đứng ở vị trí tâm điểm ấy.

Nhưng chắc chắn đó là một người đàn ông.

Người đàn ông ấy đang ôm một đứa trẻ trong tay. Gã mặc một bộ quần áo quái lạ và lộng lẫy, với phần váy dài kéo lê trên mặt đất. Bên cạnh gã, mọi người thản nhiên tạo thành một vòng tròn xung quanh.

Ngay cả những người đàn ông Nhật Bản kiêu ngạo đó cũng vô thức cúi đầu thể hiện sự tôn trọng khi đối mặt với người không thấy mặt ấy.

"Là tên đại thần quan kia." Bì Nguyễn cầm lấy bức ảnh; cảnh tượng kỳ lạ và trang nghiêm này lập tức khiến anh nhớ đến nhân vật kia.

Ở một vị trí tương đối gần với đại thần quan, còn có bóng dáng một người phụ nữ đang quỳ dưới đất.

Nhìn chằm chằm vào bức ảnh, Bì Nguyễn nhận ra ngay, thế là trầm giọng nói: "Là Dương Tử."

Từ góc độ này, đứa bé được đại thần quan ôm trong lòng, quấn kín vải trắng kia hẳn là con của Dương Tử.

Con của cô ấy đã chết rồi.

"Anh nhìn lai bức hình này vxem_ "tac Hà tiến †uc lấy ra môêt bức ảnh khác.

Có thể thấy rõ, khung cảnh trong tấm hình thứ hai này cũng tương tự, hẳn là chụp chung vào ngay ngày hôm đó. Nhưng thay vì bầu không khí cổ quái và trang nghiêm kia, cảnh tượng giờ đây đã ổn hơn khá nhiều.

Chậm rãi đảo mắt cả bức ảnh, đột nhiên, Bì Nguyễn sững người, như thể một suy đoán khó tin nào đó trong lòng anh đã được xác nhận: "Hóa ra đúng là như thế..."

Đứa trẻ vốn được đại thần quan ôm trong lòng giờ đây lại đang theo bước sát bên cạnh gã; cả hai nắm tay nhau, bước lên bục cao.

Không rõ là do ánh sáng hay vì lý do nào khác, mà đứa bé này trông rất tối tăm, tựa như một cái bóng.

Những người Nhật xung quanh, cả nam lẫn nữ, đều tỏ ra cung kính hơn trước. Thậm chí, có kẻ còn quỳ rạp xuống, dập đầu sát đất, như thể đang ăn mừng một vị tân vương mới lên ngôi.

Khung cảnh trên đài cao rất mờ ảo, tựa như bị một tầng sương mù bao phủ. Nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhòm ngó được gì đó xuyên qua màn sương mù.

Đó là một thân hình cao lớn, cao hơn nhiều so với người bình thường và tứ chỉ của kẻ đó cũng rắn chắc hơn. Gã đứng thẳng trong sương mù, bất động, tạo nên một cảnh tượng rất kỳ lạ.

Lúc này, Bì Nguyễn đã đoán được thứ đang đứng trên bục cao là gì.

Đó là một con người rơm.

Một con người rơm nam tính, khổng lồ - thứ mà cả nhóm chưa từng thấy trước đây.

"Đây là một nghỉ thức." Bì Nguyễn đặt bức ảnh xuống, khẳng định: "Đứa trẻ này đã chết trước khi buổi nghỉ thức bắt đầu; nhưng sau nghỉ thức ấy, nó sống lại."

"Ừm..." Lạc Hà lắc đầu, dõi đôi mắt cổ quái mà nhìn chằm chằm vào ngọn nến trước mặt; con ngươi của anh ánh lên từng ngọn lửa bập bùng: "Bên cạnh đó, đây không chỉ là một nghỉ thức phúc sinh, mà là... truyền thừa."

"Tôi đã điều tra tên của đứa trẻ ấy." Lạc Hà nghiêng đầu, nói: "Nó cũng được gọi là Yamamoto Senji."
Bình Luận (0)
Comment