Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 625 - Chương 625: Xấu Tính

Chương 625: Xấu tính Chương 625: Xấu tínhChương 625: Xấu tính

Hai Yamamoto Seniji...

Không, mỗi một đời Đại thần quan đều được gọi là Yamamoto Senji.

Cũng giống như ba chữ Đại thần quan, Yamamoto Senji chỉ là một danh hiệu, Đại thần quan trước đó đã chọn đứa trẻ này làm người kế vị.

Như đang nghĩ đến điều gì đó, hơi thở của Bì Nguyễn đột nhiên trở nên gấp gáp: "Truyền thừa..."

Là truyền thừa của cánh cửa!

Không ai trong số các Đại thần quan của miếu thần thực sự sở hữu cánh cửa. Họ là những người giữ cửa và cũng là những người đáng thương phải gánh chịu nguyền rủa.

Và quá trình này không còn xa lạ với Bì Nguyễn, bởi cậu ta vừa hoàn thành tất cả.

Cánh cửa trong cơ thể cậu ta bị tách ra, người phụ nữ tên Hoàn Diên Ninh được thừa kế cánh cửa này. Cô ta cũng là em gái của số 3 Lạc Hà, xuất thân từ Lạc gia trong 13 gia tộc Người Gác Đêm.

Nhưng rõ ràng là người chết không thể thừa kế cánh cửa, vì vậy... đứa trẻ không có chết, nó chỉ ở trong trạng thái chết giả mà thôi.

Rất giống với Hoàn Diên Ninh, lúc đó đã bị phản phệ chỉ còn lại nửa hơi thở.

Nhưng chuyện này lại liên quan đến một vấn đề khác. Cửa bình thường không thể kế thừa được, chỉ có những cánh cửa quỷ dị như cửa của hắn mới có thể kế thừa.

Toang rồi...

Tình báo trước đó đã nhầm, cánh cửa này không đơn giản như họ nghĩ. Đó là một cánh cửa quỷ dị, và những thứ bên trong cũng không phải là quỷ, mà là... quỷ dị!

Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bọn họ biết quá rõ một cánh cửa kỳ lạ được truyền lại trong một khoảng thời gian không xác định sẽ đáng sợ đến mức nào.

Với cánh cửa như vậy, hắn thật sự có thể gánh được ba chữ Đại thần quan!

"Tôi lấy được hai bức ảnh này từ studio ảnh." Lạc Hà nói: "Tôi đã đến hiện trường, lúc ông chủ Tang chết, hai bức ảnh này đã ở dưới chân ông ấy." Quỷ dị trong cánh cửa quỷ dị này có phần giống với Lạc Hà, cả hai cũng sẽ có một số ảnh hưởng mà người khác không hiểu được.

Trước đó Bì Nguyễn đã thắc mắc tại sao Lạc Hà lại lãng phí năng lực của mình nhiều như vậy, hầu như đêm nào cũng xuất hiện.

Bây giờ xem ra anh ta đã sớm cảm nhận được quỷ dị của đối thủ, có anh ta ở đây, ít nhất có thể bảo vệ được mấy người.

Bằng không, nếu không cẩn thận, anh ta, thậm chí là số 8 hoặc số 10, sẽ rơi vào bẫy của đối phương.

Đây cũng là lý do tại sao đối phương lại cố gắng giăng bẫy để tách số 3 ra khỏi những người còn lại.

Đối phương cũng cảm nhận được sự khó nhằn của số 3.

Lúc này, Bì Nguyễn phải nghiêm túc ngồi xuống và bắt đầu nghĩ cách phá vỡ tình thế. Trước đó có số 3 và số 8 bọn họ ở đây, cậu ta không có nhiều cảm giác nguy cơ.

Nhưng bây giờ thì khác.

Đối phương là một đối thủ cùng cấp độ với họ, lại được chơi trên sân nhà, nói cho cùng thì họ không có lợi thế.

"Không thể để có thêm người chết, nếu không tình huống sẽ càng thêm trầm trọng." Quỷ dị đằng sau cánh cửa này đã nuốt chửng quá nhiều tuyệt vọng, mỗi một người chết đi ở đây sẽ càng làm nó trở nên mạnh mẽ hơn.

"Có cách nào không?" Bì Nguyễn nghiêm túc hỏi.

"Anh có thể thử đánh họ bất tỉnh." Lạc Hà nói ra suy nghĩ trước đó của mình. Anh ta không thể bước vào mộng cảnh của một người hoàn toàn bất tỉnh, cho nên có lẽ quỷ dị trong cánh cửa này cũng nhất định không có tác dụng.

Nhưng lần này Bì Nguyễn có vẻ hơi ngượng ngùng. Vì chuyện của Trần Cường mà Hoè Dật đã nghỉ ngờ cậu ta rồi, nếu cậu ta liều lĩnh đánh anh ta bất tỉnh...

Cậu ta đổi ý, nhìn Lạc Hà: "Còn cách nào khác không?"

Sau khi suy nghĩ một lát, Lạc Hà gật đầu: "Vậy tôi nhất định phải kéo số 8 và Hoè Dật vào mộng, nơi đó bọn họ tạm thời sẽ an toàn."

Mỗi khi có thêm một người chìm vào giấc ngủ, lượng tiêu hao của Lạc Hà sẽ tăng theo cấp số nhân, nhưng nếu không được kiểm soát thì hậu quả sẽ rất khủng khiếp.

Đối mặt với một quỷ dị có năng lực như vậy, cơ hội sống sót của mọi "Vậy chúng ta bắt đầu đi." Bì Nguyễn gật đầu.

"Huh——" Lạc Hà xòe tay ra, mở cuốn sách bìa đen trong tay, dùng lòng bàn tay che lại. Giây tiếp theo, một vầng sáng màu xanh nhạt từ từ phát ra từ cuốn sách, dần dần bao phủ lấy thân thể Lạc Hạc.

Lạc Hà ngồi thẳng dậy, biểu lộ vẻ thành kính lại khoan thai.

Ngay sau đó, Hoè Dật vốn đang nằm trên giường, ngón tay lại cử động, chậm rãi mở mắt ra, như đang nhìn vào một thế giới hoàn toàn mới, cuối cùng cũng ngồi dậy.

Nhưng từ góc nhìn của Bì Nguyễn, đây là một cảnh tượng vô cùng thần bí, vốn chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết giả tưởng, nhưng lại diễn ra trước mắt cậu ta.

Tựa như là hồn lìa khỏi xác.

"Đừng lo, anh ta đang ở trong một mộng cảnh khác thôi." Giọng nói của Lạc Hà truyền đến, nghe cũng có vẻ yên tâm: "Anh sẽ không xuất hiện trong mộng của anh ta, anh ta không thể nhìn thấy anh đâu."

"Vậy anh giải thích thế nào về việc tôi có thể nhìn thấy anh ta?" Bì Nguyễn có ảo giác rằng mình đang mặc một chiếc áo tàng hình.

Hoè Dật lúc này đã đứng dậy, ngơ ngác nhìn trái nhìn phải.

Nhưng kết quả quả nhiên đúng như số 3 đã nói, Hoè Dật không nhìn thấy mình.

"Các anh đang ở một vị trí khác. Ở đây, anh được tôi cho phép tồn tại." Lạc Hà nói rất tự phụ với giọng điệu rất bình tĩnh.

Nhưng Bì Nguyễn không thể tìm ra lỗi.

Sau Hoè Dật là số 8, Bì Nguyễn cảm thấy hơi tò mò, không biết số 8 sẽ biểu hiện như thế nào nếu bị đưa vào trong mộng.

Với tính khí của cô ta, sợ có khi sẽ làm ầm ĩ một trận.

Thậm chí sẽ có một số ...

Dưới ánh mắt quan tâm của Bì Nguyễn, số 8 chậm rãi ngồi dậy khỏi giường,"Hehe." Bì Nguyễn cố ý nhìn cô ta với ánh mắt ác ý, đồng thời lộ ra một nụ cười thô bỉ cô hiểu mà tôi cũng hiểu,"Chậc chậc chậc, thật không thể tưởng tượng nổi, số 8 cô đây đã ăn mấy chiếc xe đu đủ rồi. Cô định âm thầm phát dục, sau đó tìm cơ hội thích hợp để làm chúng tôi kinh ngạc ư?"

Nhưng Bì Nguyễn không thể hiểu nổi, thậm chí còn xấu hổ khi số 8 bước thẳng ra khỏi giường như thể không nhìn thấy cậu ta, sau đó đi đến cửa, mở cửa rồi đi ra ngoài.

Suết auá trình đó không nói môêt lời nào. hoàn †oàn nhớt lờ câu †a. "Xì!" Bì Nguyễn chống nạnh, hướng về phía cửa giọng phàn nàn: "Số 8 cô càng ngày càng chẳng đáng yêu gì cả. Ở quê tôi có câu, tính khí và ngực tỷ lệ nghịch với nhau đấy, tính khí càng kém, ngực càng nhỏ!"

"Số 3, tôi đã nói anh không quản cô ta, trong mộng của anh cô ta lại dám..." Bì Nguyễn vừa quay đầu lại, đang nghĩ đến việc phàn nàn với Lạc Hà.

Nhưng giây tiếp theo, cậu ta nhìn thấy Lạc Hà nhìn chằm chằm về phía cửa, môi trắng bệch, đồng tử không ngừng run rẩy,"Đó không phải là mộng của tôi, cô ta bị thứ khác mang đi!"

"Cái gì?!" Biểu cảm của Bì Nguyễn thay đổi trong chớp mắt. ...

"Cộc cộc cộc..."

Đôi giày đập vào cầu thang cũ kĩ, phát ra từng âm thanh chết chóc. Phó Phù bước xuống cầu thang, trước mặt là một người đàn ông.

"Số 3, anh có chắc chắn về suy đoán của mình không?" Phó Phù hỏi.

Nghe vậy, người đàn ông trước mặt quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt gió thoảng mây trôi,"Nếu không tin, cô có thể quay về."

Sự cổ quái của Phùng phủ rõ như ban ngày. Mặc dù quỷ thường không giết người liên tục, nhưng ngay sau khi sự việc xảy ra, họ đã chọn đến thăm Phùng phủ vào ban đêm và đột kích nơi ẩn náu của Lưu thọt. Theo ý kiến của Phó Phù thì vẫn là...

Quá kích thích!

"Vậy thì chúng ta nhanh lên." Phó Phù trông có vẻ nóng lòng muốn thử.

Nhìn khung cảnh sương mù xung quanh, dụng cụ bài trí gần đó dường như được che đậy trong một tấm màn che.

"Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy anh sử dụng năng lực của mình, nhưng năng lực của anh cũng khá là tuyệt đấy." Phó Phù thở dài, lắc đầu: "Thật đáng tiếc."

Bọn họ đã đi tới trước cửa tiệm, chỉ cần đẩy cửa ra là có thể rời khỏi phạm vi của cửa tiệm này. Lạc Hà là người đầu tiên bước ra khỏi cửa, quay đầu lại, hỏi với giọng điệu lạnh lùng thường ngày: "Đáng tiếc cái gì?"

Phó Phù dừng lại cách cửa nửa mét, nghiêng đầu nhìn anh ta, sau vài giây, đôi mắt vẹo vọ, khóe miệng nhếch lên, lộ ra biểu cảm như tiểu hồ ly: "Đáng tiếc anh là tên giả mạo, ngu si."
Bình Luận (0)
Comment