Chương 626: Cuối cùng
Chương 626: Cuối cùngChương 626: Cuối cùng
Thấy mình bị nhận ra, đôi mắt xanh biếc của "Lạc Hà" đứng trước cửa trở nên đầy ác ý, trong mắt hiện lên nguyền rủa mạnh mẽ.
Sau một khắc, thân thể bắt đầu vặn vẹo, da thịt phồng lên dị thường. Ngay sau đó, vô số rơm rạ sắc nhọn đâm ra từ dưới da, toàn thân biến thành một cái bao rách nát.
Mặc dù vậy,"Lạc Hà" vẫn nhìn chằm chằm vào cô, như thể anh ta không thể hiểu được sao mình lại bị phát hiện.
Phó Phù nheo mắt, cười toe toét, lộ ra hàm răng hổ đáng yêu, nói với giọng điệu dạy dỗ: "Nghe này, để bà cô đây dạy cho mày ngoan ngoãn nhé. Mặc dù người mà mày đang đóng giả trông lạnh lùng và không có tình người, nhưng thực chất anh ta lại là một chàng trai bên ngoài lạnh lùng, bên trong nóng bỏng đấy."
"Nếu đến Phong phủ là chuyện nguy hiểm như vậy, anh ta sẽ không bao giờ gọi tao đi cùng." Phó Phù nhún nhún vai,"Anh ta sẽ tự mình đi tìm hiểu mọi thứ, sau đó khi trở về, anh ta sẽ giả vờ nói chuyện với bọn tao với giọng điệu đặc biệt bình tĩnh."
Phó Phù mím môi, đột nhiên thể hiện điệu bộ của một cô gái thanh lịch và tinh tế, ôm mặt nhớ lại: "Thật đáng ghét! Lần nào cũng bị anh ta giả VỜ giả vịt!"
Không biết "Lạc Hà" không hiểu được, hay là không nghe được nữa, tóm lại là anh ta xoay người một cách máy móc, muốn đi vào sâu trong sương mù.
Nếu kế hoạch thất bại thì ở lại cũng chẳng ích gì.
Nhưng sau khi đi được vài bước,"Lạc Hà" đột nhiên dừng lại, như cảm nhận được điều gì đó, tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng anh ta.
Lác đác lưa thưa và nghe có vẻ hững hờ.
"Đừng vội đi, đến cũng đến rồi." Phó Phù xắn tay áo bước ra khỏi cửa, hất cằm về phía "Lạc Hà": "Chúng ta chơi vui vẻ nhé."...
"Kít—"
"Kít—"...
Thân thể khẽ run lên, Giang Thành mơ mơ màng màng cảm thấy mình đang chuyển động, nhưng không phải kiểu chuyển động đó, mà là kiểu ngồi xe lăn bị đẩy di.
Có tiếng ma sát nhẹ bên tai, nguyên nhân có thể là do bánh xe gây ra. Phía sau hắn, có thể nghe thấy tiếng bước chân.
Có người đang đẩy hắn, đẩy chiếc xe lăn mà hắn đang ngồi. Hắn theo bản năng cảm nhận được đối phương là phụ nữ, bởi vì tiếng bước chân giòn giã.
Trong tiềm thức, hắn chắc chắn người phụ nữ đó nhất định phải có một đôi chân đẹp, và một đôi giày cao gót sắc nhọn dưới chân.
Hắn cố gắng mở mắt nhưng không thể, đó không phải là vấn đề của hắn, mà là ai đó đã bịt mắt hắn lại, dùng miếng che mắt hay gì đó.
Không chỉ mắt, mà ngay cả tay chân cũng không thể cử động được. Hắn có thể cảm thấy tay chân mình bị trói bằng dây thừng không có độ đàn hồi.
Hắn khẽ cử động, quần áo trên người cũng không thoải mái, không phải loại thường mặc, dường như đã bị thay đổi, chất liệu rất thô ráp.
Rẽ trái.
Rẽ trái một lần nữa.
Sau đó rẽ phải...
Trong đầu hắn thầm tính toán, mặc dù ý thức còn mơ hồ nhưng dường như bản năng đã khắc sâu vào xương tủy.
Sau khi rẽ ở góc cua cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng dừng lại.
"Cộc."
"Cộc."
"Cộc."
"Két———"
Người phụ nữ đẩy hắn bước về phía trước và kéo mở một cánh cửa sắt đặc biệt cũ kỹ.
Nghe âm thanh, Giang Thành thậm chí còn cảm thấy trục cửa sắt đã gỉ chết, nếu không sao có thể gây ra âm thanh lớn như vậy.
Sau đó, hắn bị người phụ nữ đẩy vào căn phòng phía sau cánh cửa sắt, rồi đóng cửa lại, tiếng bước chân sắc nhọn xa dần, cho đến khi không còn nghe thấy nữa.
Người phụ nữ đã biến mất.
Hắn là người duy nhất còn lại trong phòng.
Ở đây lạnh lẽo, có cảm giác vừa quen vừa lạ, tuy cảm giác này có chút kỳ quái, nhưng đó chính là cảm giác của hắn khi bị bịt mắt. Sau khi xác nhận không có ai ở bên cạnh, hắn bắt đầu tự cứu mình. Đầu tiên là tích lũy sức mạnh, sau đó đột ngột dùng lực, đương nhiên là hắn không muốn thoát ra ngay lập tức.
Điều hắn muốn là tìm một chỗ trói không quá chặt, sau đó dùng nó làm bước đột phá.
Thật đáng tiếc khi hắn bị trói như một cái bánh chưng.
Đối phương hết sức cẩn thận, không cho hắn bất kỳ một cơ hội nào.
Ngay lúc đang suy nghĩ thì hắn bỗng nhiên chú ý đến một luồng khí tức. Ở hướng khác, không chỉ có một mình hắn ở đây , mà còn có một người khác!
Người đàn ông ẩn mình trong bóng tối, không biết anh ta đã ở đây từ lâu hay là theo hắn và người phụ nữ vào trong.
Một lát sau, hắn nghe thấy âm thanh giòn giã của kim loại và đá va vào nhau, nghe không dễ chịu chút nào, nhưng theo bản năng lại khiến trái tim hắn run rẩy.
Dù bị bịt mắt, hắn vẫn có thể cảm nhận được một vệt ánh sáng lướt qua trước mặt mình.
Đó là một con dao, âm thanh như là được rút ra khỏi vỏ.
Ánh sáng của con dao trong như nước, sạch sẽ, sắc bén, tràn ngập cái lạnh của gió thu quét lá vàng.
Có người rút dao bên cạnh hắn...
Định giết hắn hay sao?
Giang Thành đột nhiên có chút khẩn trương. Hắn vừa mới tỉnh lại, thần thức vẫn đang khôi phục, hắn còn chưa xác định được mình đang ở đâu, làm sao lại tới đây, chẳng lẽ hắn sắp chết rồi?
Nhưng sau đó, mắt hắn đột nhiên sáng lên.
Hắn không thể mở mắt ra khỏi ánh sáng trắng mờ nhạt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người mặc đồ đen đứng trước mặt, trong tay cầm một con dao mảnh.
Bàn tay cầm dao rất vững vàng, hai luồng ánh sáng trắng lóe lên, dây trói trên người hắn bị chém đứt.
Toàn thân Giang Thành tê dại, hành động giơ tay lên cũng khiến hắn cảm thấy khó khăn. Hắn khẽ cử động cơ thể, cố gắng đứng lên.
Ánh sáng trắng được phát ra từ một ngọn đèn sợi đốt, treo ngay trên đầu hắn, cũng là thiết bị chiếu sáng duy nhất trong phòng. hắn, nếu không thì không có lý do gì để giúp hắn tháo bịt mắt và cởi trói cho hắn.
"Anh là ai?" Giang Thành hỏi: "Đây là đâu?"
Vốn dĩ hắn muốn hỏi vì sao lại muốn cứu tôi, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn lại nuốt xuống. Dù sao lúc này đối phương cũng không giết hắn, không rõ lát nữa sẽ làm gì hắn.
Nhưng hắn không đợi câu trả lời, đôi mắt dường như có vấn đề. Hắn nhìn cái gì cũng thấy chóng mặt, chỉ có thể nhìn thấy đại khái.
Cả thế giới mang đến cho hắn một cảm giác không chân thực, như thể nó đã được bao phủ bởi một bộ lọc màu xám.
Người áo đen chậm rãi lùi lại, cuối cùng hòa vào bức tường một cách quỷ dị. Xuyên qua quầng sáng mờ nhạt, hắn chỉ nhớ đối phương có một đôi mắt đỏ thẫm.
Từ đầu đến cuối, đối phương không có một biểu hiện gì, huống chỉ là phát ra âm thanh. Giang Thành xâu chuỗi lại sự xuất hiện của đối phương trong trí nhớ, nhưng một cơn đau kỳ lạ ập đến và cuốn trôi mọi thứ.
"Mình không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa, phải rời đi trước đã." Đè nén lại cơn đau đầu, hắn đứng dậy và loạng choạng đi về phía cửa.
Cánh cửa sắt không nặng như hắn nghĩ, nhưng quả thực đã rất cũ, nếu dùng tay chạm vào có thể chà xát được một lớp rỉ sét.
"Két —"
Cánh cửa mở ra, đúng như hắn nghĩ, bên ngoài là một hành lang dài dằng dặc. Khi đến nơi, hắn nhớ là người phụ nữ đã đẩy hắn đi theo một đường thẳng dài.
Hai bên hành lang là cửa, cửa sắt, nhìn qua thì cũng không có gì lạ, hơi giống trường học, nhưng so với trường học thì quỷ dị và cổ quái hơn nhiều.
Phía trên đầu là một dãy đèn cách nhau, phát ra thứ ánh sáng nửa sống nửa chết.
Căn phòng hắn ở nằm cuối hành lang.
Xung quanh rất yên tĩnh, loại yên tĩnh mà ngay cả tiếng vang cũng không có. Sự đột ngột này khiến hắn có ảo giác mình đã bị lãng quên ở tận thế.