Chương 630: Giằng co
Chương 630: Giằng coChương 630: Giằng co
Đẩy cửa ra, Giang Thành bước vào trong phòng.
Ba người tên mập, Hòe Dật, Bì Nguyễn đều có mặt, ngoài ra còn có thêm một người mà Giang Thành không ngờ đến - Lạc Hà.
Bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, Lạc Hà ngồi cạnh giường ghép liền, trên mặt mang theo vẻ kỳ quái khó tả, Phó Phù đang nằm bên cạnh anh ta.
Phó Phù nhắm chặt hai mắt, con người bên dưới mí mắt không ngừng chuyển động, nhưng không giống như Phan Độ và Lệnh Hồ Dũng đã thấy trước đó, trên mặt cô không hề có nụ cười quỷ dị kia, trông chỉ như đang ngủ say.
"Chuyện gì vậy?" Giang Thành hỏi.
Lạc Hà còn chưa kịp nói, thì giọng của Bì Nguyễn đã vang lên: "Làm em sợ chết khiếp, chúng tôi đã thỏa thuận sẽ thay phiên nhau gác đêm, kết quả đến đến lượt cô ấy, em đi gọi, thì có làm thế nào cũng không thể gọi dậy được."
"Tôi đã thử qua, ngoại trừ việc không hô hấp, nhiệt độ cơ thể hơi thấp một chút, mọi thứ khác đều giống như người bình thường." Hòe Dật tiếp lời nói.
Tên mập nghe vậy chỉ trích: "Tôi nói nghe này người anh em Hòe Dật, chú ý cách dùng từ của mình một chút, không hô hấp, nhiệt độ cơ thể lại thấp, làm gì có người bình thường nhà ai lại như vậy? Theo tôi thì, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, cô ấy cũng sẽ giống như Phan Độ và Lệnh Hồ Dũng thôi."
Dù thế nào đi nữa, Phó Phù nhất định là đã trúng chiêu rồi, đứng bên cạnh cô ấy cho người ta cảm giác giống hệt như đối mặt với bọn Phan Độ và Lệnh Hồ Dũng.
Ánh mắt rời khỏi cơ thể Phó Phù, Giang Thành nhìn sang Lạc Hà: "Anh đến khi nào thế?"
"Mới đến."
Dường như biết Giang Thành thực sự muốn hỏi điều gì, Lạc Hà tiếp tục nói: "Nửa tiếng trước tôi đã được ra ngoài, bên trong đồn cảnh sát đã xảy ra chuyện, bọn họ không có thời gian trông coi tôi nữa."
"Tôi đã nhìn thấy mấy thi thể, được người ta khiêng, trên mặt che vải trắng, nghe những người khiêng xác thì thầm rằng vẫn còn người chết. Đêm qua đã chết rất nhiều người." Nói đến đây, Lạc Hà nghiêng đầu, như có ngụ ý nói: "Mấy thi thể đó chúng ta đã từng gặp qua, là mấy người phụ nữ Nhật Bản đi cùng với Yoko."
"Người của đồn cảnh sát vẫn còn ở hiện trường của tiệm chụp ảnh, tìm thấy một số bức ảnh, những bức ảnh ghi lại một sự kiện linh dị."
"Con của Yoko đã chết rồi, nhưng cùng với một buổi lễ tổ chức nghỉ thức, con của cô ấy đã sống lại một cách kỳ quái." Lạc Hà ngưng một chút: "Người chủ trì buổi lễ là đại thần quan Yamamoto Senji, còn người phụ trách chụp ảnh là người trong tiệm chụp ảnh, ông chủ Tang."
"Theo tôi được biết, con của Yoko cũng tên là Yamamoto Senji."
Khi Lạc Hà kể lại một số tình hình, những manh mối trước đó dần dần được ghép lại với nhau.
Giang Thành đã nhìn thấy những dấu chân nhỏ, còn có dấu tay nhỏ màu đen sau lưng của chủ tiệm chụp ảnh, đều đã có lời giải thích.
"Buổi lễ nghi thức mà anh nhìn thấy kia chắc hẳn là một loại truyền thừa." Giang Thành suy nghĩ ngắn gọn rồi nói: "Tên của mỗi một đời đại thần quan đều là Yamamoto Senji."
"Đời đại thần quan trước, cũng chính là Lưu thọt, bởi vì sử dụng quá mức năng lực của cửa, dẫn đến việc vị nguyền rủa phản phệ, con của Yoko chính là người kế thừa tiếp theo mà anh ta đã chọn."
"Mỗi một đời đại thần quan đều là môn đồ, mà cái mà bọn họ truyền thừa, đều là cánh cửa đó."
Lúc đầu tên mập còn nghe đến đầu óc vo ve, mãi đến cuối cùng, mới hiểu ra: "Vậy nên... thứ chúng ta phải đối phó bây giờ, không chỉ có Lưu thọt, mà còn có đứa trẻ đó, quỷ đang ở trên người nó?"
"Tôi nghĩ chỉ cần xử lý đứa trẻ kia là đủ rồi." Lạc Hà nói xong từ trong túi lấy ra một tấm ảnh, trong ảnh có hai người.
Một người đàn ông và một người phụ nữ bị treo cổ bằng dây thừng, hai chân đung đưa trong không trung, rõ ràng là đã chết.
Bối cảnh là linh đường nhà họ Phùng mà Phó Phù và Giang Thành vừa đến đêm qua.
Người phụ nữ là Yoko, người đàn ông chính là Lưu thọt.
"Chết rồi?" Tên mập nhìn chằm chằm vào bức ảnh, như thể không thể tiếp nhận nhiều thông tin như vậy cùng một lúc, Lưu thọt, người mà họ đang điều tra, đã không nói không rằng mà chết.
Lạc Hà gật đầu: "Anh ta đã chết rồi, hơn nữa xung quanh thi thể đều đã tìm kiếm rồi, không có đứa trẻ kia." mày: "Cô ấy bị thế này là như thế nào? Anh có biết không?"
"Cô ấy đã bị thứ đó nhốt lại, ở một nơi giống như trong mộng cảnh, nhưng thứ đó tạm thời không thể làm tổn thương đến cô ấy. Tương tự như vậy, cô ấy không thể thoát khỏi thứ đó và rời khỏi mộng cảnh." Lạc Hà không cần nghĩ ngợi trả lời.
"Đây có phải là... giằng co không?" Hòe Dật kinh ngạc hỏi.
"Cũng coi như vậy, nhưng về lâu dài sẽ có bất lợi cho chúng ta." Lạc Hà đáp.
Đây là điều rất hiển nhiên, dù sao thì thời gian của bọn họ có hạn, hiện đã đến rất gần với thời hạn giải quyết vụ án mà cục trưởng Kiều đưa ra, nhưng bọn họ chỉ vừa mới xác định được thân phận của quỷ thôi.
Dường như nhìn ra được suy nghĩ của mọi người, Lạc Hà lắc đầu, giọng điệu không được thoải mái cho lắm nói: "Không còn thời gian nữa rồi, chúng ta nhiều nhất chỉ còn mấy tiếng."
"Cô ấy sắp không thể cầm cự được nữa." Lạc Hà nhìn Phó Phù, trong mắt hiện lên một cảm xúc không thể giải thích được: "Lúc tôi mới đến đây, cô ấy vẫn còn thở một chút, nhiệt độ cơ thể cũng không thấp như vậy."
Đánh giá từ kết quả, Phó Phù đang dần biến thành một người chết, và ... khuôn mặt Hòe Dật nhìn chằm chằm vào Phó Phù có vẻ đã hơi quỷ dị hơn một chút so với lần đầu anh ta nhìn thấy.
Nếu như giây tiếp theo sẽ biến thành mặt cười quỷ dị như Phan Độ và Lệnh Hồ Dũng, anh ta cũng sẽ không ngạc nhiên chút nào
Nhân vật đầu mối Lưu thọt và Yoko đều đã chết, con quỷ thực sự thì biến mất không dấu vết, thấy tình thế vừa mới bắt đầu có chút manh nha lại một lần nữa rơi vào bế tắc.
"Anh nói chỉ còn mấy tiếng là có ý gì?" Hòe Dật nhìn Lạc Hà: "Tôi nghĩ cô ấy chỉ còn mấy tiếng nữa mới đúng, không thể nào có chuyện cô ấy chết rồi, chúng ta đều phải chết cùng chứ."
Vào thời điểm này, lời nói ra có dễ nghe hay không không quan trọng, điều quan trọng là thực tế.
Nhưng điều Hòe Dật không ngờ tới chính là Lạc Hà không hề tức giận, ngược lại đưa mắt nhìn về phía anh ta, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, nếu cô ấy chết, tất cả mọi người đều cũng sẽ chết."
"Dựa... dựa vào cái gì?" Hòe Dật hỏi.
"Anh là môn đồ, chắc hẳn phải biết, có một cánh cửa được gọi là cửa quỷ dị." Lạc Hà nói: "Thứ bên trong cánh cửa này chính là." cũng có một cánh cửa như vậy."
"Cho nên dù là cánh cửa trong cơ thể Phó Phù bị nuốt chửng, hay do va chạm xảy ra tình huống không rõ nào đó, chẳng hạn như hai lực lượng quỷ dị đồng thời mất kiểm soát, kết quả cuối cùng đều giống nhau, chúng ta đều sẽ chết ở đây."
Giọng điệu của Lạc Hà rất nhẹ nhàng, không có chút đe dọa nào, anh ta chỉ bình tĩnh nói ra sự thật, nhưng sự thật này khiến người khác khó mà chấp nhận được.
"Chúng ta nên làm gì mới có cơ hội?" Giang Thành quay đầu nhìn Lạc Hà, nếu như anh ta đã đưa ra thời hạn cụ thể là vài tiếng, có lẽ sẽ có cách.
"Năng lực của tôi có thể đưa một người vào trong, tiến vào mộng cảnh mà bọn họ đang trải qua. Nếu như có thể tìm ra sơ hở trong mộng cảnh, thì cục diện này sẽ được phá vỡ." Lạc Hà nói.
"Nếu đã như vậy, tại sao anh không tự đi vào đi?" Giang Thành hỏi một câu không mấy hay ho nhưng lại rất có liên quan.
"Đúng đấy, Giang đại ca của tôi nói không sai, tại sao anh không tự đi vào đi?" Hòe Dật nói thêm vào, Lạc Hà và Phó Phù là đồng đội, theo lý mà nói, vị trí này chính là anh ta, việc nhân đức không nhường ai.
Nghe vậy, Lạc Hà cởi cúc áo và kéo xuống, để lộ phần vai ra, mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy một dấu tay đen trên đó.
"Tôi thử rồi, nhưng đã thất bại." Lạc Hà mặc lại áo vào và nói.