Chương 631: Đồng bào
Chương 631: Đồng bàoChương 631: Đồng bào
"Anh thất bại rồi, vậy... vậy ai sẽ đi?" Ánh mắt Bì Nguyễn kỳ quái hỏi, tựa như sợ sẽ đến lượt mình, lại giống như đang xác nhận xem người xui xẻo tiếp theo là ai.
Không tính Lạc Hà, những người hiện tại còn lại chỉ có Giang Thành, Bì Nguyễn, Tên mập và Lâm Uyển Nhi, dùng cái đầu gối để nghĩ thì cũng biết chỉ có Giang Thành đi mới có cơ hội lớn nhất.
"Bác sĩ." Tên mập kích động hét lên cái danh hiệu quen thuộc nhất, anh ta vừa bước ra ngoài vừa nháy mắt với Giang Thành: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Đi ra bên ngoài, ở một vị trí hơi khuất trên hành lang, tên mập đầu tiên nhìn đoạn đường đi tới một chút, phát hiện không có người theo dõi, mới vội vàng nói: "Bác sĩ, tôi nghỉ ngờ Bì Nguyễn có vấn đề, Trần Cường chính là bị cậu ta hại chết, Hòe Dật cũng nói như vậy."
"Hơn nữa, anh có nhìn thấy tình thế vừa rồi không? Lạc Hà có thể đang gài bẫy anh, thậm chí tôi nghi ngờ Bì Nguyễn đã bị bọn họ mua chuộc rồi, muốn giết hết tất cả chúng ta, sau đó có thể cùng nhau khai thác mỏ vàng." Tên mập nghiêm mặt nói: "Rượu Sake khiến người ta đỏ mặt, vàng lay động trái tim. Bác sĩ, anh không được mắc bẫy bọn họ."
Nghe vậy, Giang Thành gật đầu an ủi nói: "Những gì anh nói tôi đều hiểu. Yên tâm đi, tôi sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu."
Nếu như Giang Thành đã nói như vậy rồi, tên mập cũng yên tâm hơn một chút, kết quả cuối cùng quả nhiên như dự kiến trước đó, Giang Thành chính là ứng cử viên thích hợp nhất.
Nằm thẳng bên cạnh Phó Phù, Giang Thành từ từ nhắm mắt lại.
Hòe Dật và tên mập tụ tập ở phía sau Lâm Uyển Nhi, vẻ mặt rõ ràng không tự nhiên nhìn chằm chằm Lạc Hà và Bì Nguyễn.
Bì Nguyễn bị tẩy chay, bị xua đuổi tránh xa đám người Lâm Uyển Nhi.
Giang Thành là bị đánh thức bởi một tràng âm thanh cổ quái và có tiết tấu, hắn mơ màng mở mắt ra, mất hơn mười giây mới xác nhận được vị trí của mình.
Hắn đang ở trên một chuyến tàu, xung quanh đều là người, nam nữ già trẻ đều có, tất cả đều ăn mặc rách rưới tả tơi, như thể đang chạy nạn vậy.
Đoàn tàu số hiệu Tháng Năm.
Hắn đã auav lai lần nữa. Nhưng cảm giác lần này đã khác với trước đó, mặc dù cảm giác âm u kia vẫn còn đó, nhưng lại có thêm một cảm giác chân thực nữa.
Như thể hắn đã xuyên không trở về năm đó, khi đoàn tàu số hiệu Tháng Năm vừa rời bến.
Nhưng... bầu không khí trong toa tàu thì lại có chút cổ quái, mọi người đều cúi đầu, thỉnh thoảng ngoại trừ tiếng thở dốc ra, còn có một tràng tiếng nức nở gần như không nghe được.
Có ai đó đang khóc.
Hơn nữa không chỉ là một người.
Âm thanh đè nén xuống rất nhỏ, như thể sợ bị nghe thấy vậy.
Trong toa tàu của chuyến tàu này, Giang Thành không hề cảm nhận thấy sự phấn khích của những người dân tị nạn khi sắp được đưa đến một thị trấn khác để có một cuộc sống mới.
Ngược lại, bọn họ giống như là đã biết trước kết cục của mình.
Bọn họ sẽ chết, chết trong khu mỏ tối tăm và ẩm ướt.
Không khí tuyệt vọng tràn ngập trong toa tàu, ngay cả một người ngoài như Giang Thành, cũng cảm thấy ngột ngạt.
Tại sao?
Làm sao bọn họ lại biết được?
Đánh giá từ mốc thời gian này, âm mưu của người Nhật Bản lẽ ra vẫn chưa bị vạch trần mới đúng.
Chẳng lẽ...
Giang Thành nhướng mi mắt lên, nhìn về phía bên kia toa tàu, thoạt nhìn bên đó không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn kỹ, vẫn đã bị Giang Thành phát hiện ra sơ hở.
Ở sát vị trí cửa toa tàu, có ba người ăn mặc như dân tị nạn đang đứng.
Nhưng so với những người dân tị nạn khác, rõ ràng là bọn họ trông khỏe mạnh hơn rất nhiều, dưới bộ quần áo thủng lỗ lớn là cơ bắp rắn chắc, khuôn mặt không có sắc tái nhợt do suy dinh dưỡng lâu ngày.
Trông thì tưởng chừng như ba người đang nghỉ ngơi, nhưng dưới mí mắt hơi nheo lại kia, là một đôi mắt sắc bén đang nhìn quanh tàu.
Trên tay bọn họ cũng không có những đồ đạc hành lý lớn, chỉ nắm chặt một thứ dạng dài được bọc trong vải trong tay.
Là kiếm.
Kiếm Nh↠Bản! Những người này... là người Nhật Bản, bọn họ đã nắm quyền điều khiển đoàn tàu.
Người Nhật Bản lên xe sớm hơn dự kiến, Giang Thành cau mày, xem ra tình hình còn phức tạp hơn so với phân tích trước đó.
Qua khóe mắt, Giang Thành nhận thấy dưới chân một người Nhật Bản có thứ gì đó, đó là vài chiếc bao tải rách, như thể được cố ý chất thành đống ở đó.
Qua khe hở giữa bao, Giang Thành nhìn thấy một bàn tay yếu ớt buông thống, trên đó có vết máu bắt mắt.
Đẳng sau cái bao tải có một người chết!
Chắc hẳn có người đã nhận thấy có điều gì đó không ổn và muốn chống cự nên đã bị quân Nhật giết chết, xác chất thành đống ở đó.
Nhìn chằm chằm những người đồng bào đang cúi đầu, bị sợ hãi vây quanh, Giang Thành có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng bất lực lúc này của bọn họ.
Có tiếng động truyền đến, hình như là từ toa bên cạnh.
Cùng lúc đó, có tiếng bước chân đang tiến gần đến toa tàu nơi họ đang đứng.
Trong tiếng ma sát chói tai, cánh cửa thông giữa hai toa xe được mở ra, dưới sự bảo vệ của vài người Nhật Bản, một bóng người quen thuộc bước ra khỏi cửa.
"Mọi người đừng hoảng sợ, quân đội đế quốc tới là để cứu mọi người, chỉ cần mọi người ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn làm việc, thì sẽ có mì trắng màn thầu để ăn!" Một người đàn ông cắt tóc húi cua nói với giọng điệu nịnh nọt: "Chúng ta đều là đồng bào, Kiều Hán Huy, tôi sẽ không lừa mọi người đâu."
"Nhưng nếu như có ai nghĩ đến việc chạy trốn hoặc chống cự, hậu quả sẽ... Cục trưởng Kiều mà đám người Giang Thành đã từng gặp trước đó, cười khẩy hai tiếng, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi: "Tôi sẽ giết người đó!"
Mọi người nghe xong đều cúi đầu, thậm chí không cả dám nhìn Cục trưởng Kiều.
Giang Thành cũng học theo mọi người, cúi đầu thấp, làm ra bộ dạng vô cùng sợ hãi, nhưng trong lòng đã mấy lần xới đất phần mộ tổ tiên cái tên đại hán gian Kiểu Hán Huy này, đồng thời còn không quên gửi lời hỏi thăm đến gia đình của gã. .
Bây aiờ sư viêc đã sáng †tỏ: chẳng trách naười Nhâ†t Bản lai dã dàng bắt được đoàn tàu chở người tị nạn này đi như vậy, hóa ra là do tên khốn Kiều Hán Huy này đứng đẳng sau.
Nghĩ lại, lúc mới tới Phùng phủ, Lưu thọt cũng từng hỏi qua Ngô Đại Lực những người này có phải là do Cục trưởng Kiều chuyển tới hay không.
Rất nhanh, Cục trưởng Kiều đã sang toa tàu bên cạnh để giúp người Nhật Bản trấn tĩnh lòng dân, nói đi nói lại, chẳng qua đều là mấy câu khiến tổ tiên cũng phải xấu hổ.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Thành bắt đầu phân tích tình hình hiện tại.
Nếu như đã quay lại vào thời điểm này, vậy thì chắc chắn phải có lý do của nó.
Con đường phá vỡ cục diện chắc hẳn là ngăn chặn thảm kịch trước đó xảy ra, cũng có nghĩa là giải cứu những người dân tị nạn này trước khi quân Nhật phục kích lớn chặn đoàn tàu và bắt mọi người vào mỏ vàng.
Nhân tiện, giết chết cái tên đại hán gian Kiều Hán Huy này.
Đại thần quan tạm thời còn chưa xuất đầu lộ diện, nhưng Giang Thành biết rõ, gã nhất định là đang ở trên tàu, hẳn là toa cuối cùng.
Bây giờ mục tiêu đã rõ ràng, nhưng... câu hỏi đặt ra là làm thế nào để thực hiện nó?
Trong toa tàu này có sáu người Nhật Bản canh gác, có lẽ vẫn còn có một số người đang mai phục trà trộn trong những người dân tị nạn, tương tự như thế, trên chuyến tàu mang số hiệu Hoa Tháng Năm này phải có ít nhất hàng chục người Nhật Bản canh gác.
Giang Thành vẫn còn chưa tự phụ đến mức chỉ dựa vào một mình, mà có thể giải quyết tất cả quân địch.
Huống hồ lại còn một vị đại thần quan chưa biết cao thấp thế nào đang trấn thủ.
Đánh nhau trực diện chắc chắn không phải là cách.
Nhưng ngay lúc hắn đang do dự thì rắc rối ập đến: "Này, anh kia, làm việc gì?" Một lính canh Nhật Bản chú ý đến hắn, và bước tới.
Ánh mắt của Giang Thành sắc bén, nếu như đã không tránh được, vậy thì cứ giết chết gã trước, sau đó xử lý với mấy người Nhật Bản khác trong toa sau.
Hắn nắm chặt tay, ra bộ sợ hãi, chờ đợi người Nhật Bản đến gần.