Chương 632: Phá vỡ cục diện
Chương 632: Phá vỡ cục diệnChương 632: Phá vỡ cục diện
Đột nhiên, có một bàn tay che lại nắm đấm của hắn, Giang Thành có hơi giật mình một chút.
Chính là người ngồi đối diện với hắn, dần dần, đối phương ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn, là một bà lão.
"Đừng bốc đồng." Bà lão nén giọng xuống, nói rồi nháy mắt ra hiệu với hắn, ý bảo hắn nhìn sang một bên.
Là vị trí ở phía bên phải của Giang Thành, ở giữa cách một lối đi, có một người đang cúi đầu, trông như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dưới cánh tay của gã là một thanh kiếm ngắn, có một vòng vải trắng quấn quanh chuôi kiếm.
Là người Nhật Bản.
Trông có vẻ cũng khá lợi hại.
Nếu như hành động hấp tấp, chỉ sợ là không kịp đề phòng, lưỡi kiếm ngắn này sẽ đâm vào sau lưng hắn.
Tên lính canh Nhật Bản đầu tiên phát hiện ra Giang Thành đã đến gần, gã nhìn chằm chằm vào Giang Thành, như chưa từng nhìn thấy hắn, trong mắt hiện lên một tia nghỉ ngờ và hung ác.
"Đây là con rể của tôi." Bà lão giải thích, đồng thời còn lo lắng người Nhật Bản kia nghe không hiểu, nên tiếp tục dùng tay ra hiệu.
Nhưng hiển nhiên, người Nhật Bản kia hiểu được, chỉ là không thực sự tin, bởi vì Giang Thành từ trên xuống dưới sạch sẽ hơn rất nhiều so với những người dân tị nạn ăn xin này.
Chậm rãi, bàn tay gã di chuyển về phía cán kiếm.
"Phải đấy, cậu ấy là con rể của nhà họ Chu, tôi có thể làm chứng." Cách đó không xa, một người đàn ông khác đứng lên nói.
"Đúng vậy, chúng ta đều biết cậu ấy, tên là Lưu Nhị Cẩu, là con rể cưới hỏi đàng hoàng nhà họ Chu." Càng ngày càng có nhiều người đứng ra nói thay cho Giang Thành: "Các người không thể tùy tiện giết người vô tội!"
Trong giọng điệu của mọi người đều kìm nén lửa giận, nỗi sợ hãi trong mắt dần dần được thay thế bằng sự phẫn nộ và không cam lòng, ngay đúng khoảnh khắc này, Giang Thành đã tìm được chìa khóa để phá vỡ cục diện, từ trong mắt của mọi người.
Đây là một niềm tin, hoặc có thể nói là một loại ý chí.
Người đàn âng triind niên bên canh Ha Manh đã từng nói auử dị khác với quỷ, thay vì nói nó là một loại tồn tại quỷ dị, thì nó như là một loại ý chí.
Cánh cửa được đại thần quan truyền thừa, là một loại ý chí vặn vẹo, năng lực của nó có thể dẫn con người vào nỗi tuyệt vọng vô tận, giống như cuộc hành trình một đi không trở lại này.
Mà thứ có thể thực sự có thể đánh bại nó, thì là một ý chí kiên cường.
Đời đại thần quan trước đó đã bị đánh bại, dẫn đến cánh cửa trong cơ thể bị phản phệ, buộc phải tìm người kế vị tiếp theo, chính là bởi vì sự phản kháng của vô số đồng bào trong mỏ vàng.
Đó là một loại ý chí kiên cường, cũng chính là xương sống của một dân tộc.
Nhưng chỉ có một mình hắn mang hy vọng trong lòng thôi thì chưa đủ, hắn muốn khơi dậy ý chí kiên cường trong trái tim của mọi người trên chuyến tàu này, tất cả đồng bào của mình.
Nghĩ đến đây, Giang Thành chậm rãi rút khỏi tay của bà lão, đứng lên, dùng giọng điệu kiên định không chút nghi ngờ nói: "Trước hết cảm ơn mọi người, nhưng cháu không phải tên là Lưu Nhị Cẩu, càng không phải là con rể của nhà họ Chu, cháu tên là Giang Thành, nói chính xác hơn là vãn bối của tất cả mọi người ở đây.
"Cháu đến đây là bởi vì một sự ngẫu nhiên, nhưng nhiều khả năng là cháu sẽ chết ở đây, giống như các vị vậy."
"Nhưng cháu đã suy ngẫm kỹ càng, cháu vẫn không giống như các vị tiền bối ở đây, đều là chết, nhưng cháu tuyệt đối sẽ không bao giờ để mặc đối phương chà đạp, nô dịch, sỉ nhục trước khi giết mình."
"Hơn nữa ngay cả sau khi giết chết cháu rồi, mà vẫn còn chỉ vào thi thể của cháu, cười nhạo nói: Nhìn đi, đó là một thứ phế vật không có cốt khít"
"Cháu sẽ làm thế nào?" Ánh mắt Giang Thành chậm rãi quét qua khuôn mặt của những người xung quanh, mang theo một tỉa khinh thường cùng một loại cảm giác chờ đợi.
"Cháu sẽ liều mạng với chúng! Cho dù có chết, cháu cũng sẽ không để bọn khốn này đắc ý!"
"Không muốn mấy chục năm sau, bị con cháu đời sau của mình đào ra khỏi lòng đất, còn quỳ ở đó, giơ tay khuất phục!"
Ngữ điệu của Giang Thành càng ngày càng cao, thanh âm sôi động và dâng trào, đến mức hoàn toàn không thể biết được hắn đang biểu diễn hay là trong lòng đang nghĩ như vậy.
"hát: eẽ khâng để eon cháu vì mình mà bị sĩ nhuc bị đâm sau liữna mắng là kẻ yếu đuối!"
"Cháu có thể chết, bất kì ai cũng đều có thể chết, nhưng chúng ta sẽ không khuất phục, chúng ta đã sống trên mảnh đất này hàng ngàn năm, dựa vào đâu mà chúng lại giết hại đồng bào của chúng ta, chiếm đất đai của chúng ta, buộc chúng ta phải rời bỏ nhà cửa và chịu đủ mọi hình thức tra tấn?" ?"
"Cẩn thận!" Một bóng người đột nhiên đẩy Giang Thành ra, một dòng máu lướt qua trước mắt.
Một tên lính canh Nhật Bản ẩn nấp trong bóng tối thẹn quá hóa giận, tấn công Giang Thành từ một góc độ khó khăn, nhưng bà lão đã phát hiện, kịp thời đẩy hắn ra.
Nhưng bà lão đã bị trúng đòn, thân thể ngã xuống dưới Giang Thành, đầu lăn trên mặt đất, đập vào tường phát ra âm thanh "bụp".
Một đôi mắt đầy máu và nước mắt, tràn đầy đau đớn và bất đắc dĩ.
Trong đầu xẹt qua một cảnh tượng tương tự, Giang Thành đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên hắn lên tàu, cũng có một bà lão ngã dưới chân Hòe Dật và đầu lăn di.
Lúc đó, bọn họ còn nghĩ đó là ăn vạ.
"Liều mạng với chúng đi!" Một giọng nói khàn khàn vang lên, người đàn ông gầy gò nhảy ra khỏi ghế, trực tiếp lao về phía tên hung thủ đã sát hại bà cụ.
Giống như một tia lửa rơi vào củi khô, bên trong toa tàu vốn đang ngột ngạt áp bức, ngay lập tức bốc cháy.
Phẫn nộ lấn át nỗi sợ hãi, mọi người đều đỏ mắt, gào thét lào về phía người canh gác gần nhất.
Đàn ông, đàn bà, người già, còn có những đứa trẻ thiếu niên...
"Các người định tạo phản sao?" Sau khi một người Nhật bản dùng kiếm chém chết một người đàn ông, lời còn chưa kịp nói xong thì một người khác đã gầm lên lao vào gã, sau đó vô số người khác đè lên trên.
Đám người dâng trào như sóng, Giang Thành chính là đỉnh của con sóng này.
Sau khi vị kiếm khách Nhật Bản có thân thủ điêu luyện lần lượt chém chết mấy người, đã bị Giang Thành đá ngã xuống đất, sau đó những người khác tức giận xông lên dùng nắm đấm và chân đánh chết gã.
Giang Thành khơi dậy lửa giận và không cam lòng trong lòng mọi người, chẳng bao lâu sau, ngọn lửa bắt đầu lan rộng, tiếng đánh nhau và Sự tức giận vốn đã bị đè nén quá lâu trong lòng mọi người giờ đây đã được giải phóng, ngưng tụ thành một sức mạnh đáng sợ.
Giang Thành dẫn người của mình dọn dẹp hết toa này đến toa khác, trong thời gian ngắn, họ gần như phá hủy toàn bộ đoàn tàu số hiệu Hoa Tháng Năm
Ở toa tàu thứ hai từ dưới lên, Giang Thành dẫn người bắt được Cục trưởng Kiều.
Gã đang chui dưới gầm bàn.
Không thèm nghe giải thích, Giang Thành đá gã xuống đất, sau đó đám người tức giận vây lấy gã, kết cục của gã không cần nói cũng biết.
Từ xưa đến nay, kết cục của những kẻ phản bội đều giống nhau.
Đứng trước toa tàu cuối cùng, Giang Thành dừng chân lại.
Một mạch giết đến đây, hắn cũng phát hiện ra một số điểm kỳ quái, ví dụ như cho dù trong toa tàu có náo động lớn đến đâu, thì trên kính của con tàu cũng chỉ nhìn thấy bóng của hắn.
Cứ như thể mọi thứ hắn đang trải qua đều không tồn tại vậy.
Trong thế giới kỳ quái này, chỉ có một mình hắn là có thật, còn lại chẳng qua chỉ là ảo ảnh.
"Đoạn đường còn lại, cháu phải tự đi rồi."
Có lẽ bởi vì hiểu được lời nói của Giang Thành, đám người phía sau im lặng, sau đó một người đàn ông nói bằng giọng khàn khàn nhưng kiên quyết: "Cảm ơn cậu, Giang Thành, cậu đã cho chúng tôi một cơ hội được lựa chọn lại lần nữa."
Khi Giang Thành đẩy cánh cửa trước mặt ra, trong lòng hắn càng nặng trĩu hơn.
Lịch sử không thể thay đổi, điều hắn có thể làm chỉ là dẫn dắt những oan hồn trên đoàn tàu Tháng Năm phát ra tiếng kêu giận dữ chôn sâu trong lòng họ.
Trên trần nhà treo một ngọn đèn mờ ảo, toa cuối cùng chỉ có một chiếc ghế sắt với một người rơm khổng lồ trên đó.
Cảm giác quỷ dị kia đã sớm tiêu tan, người rơm hiện tại trông như đã chết.
Bất luận là Lưu thọt trước đây, hay là đứa trẻ từ cõi chết trở về đều chỉ là cái thân xác của người rơm nhìn này.
Mà ý nghĩa sự tồn tại của bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là để đem người rdm. hav nói chính vác hơn là đem ý chí auử di và văn veo kia tiến tuc truyền lại cho đời tiếp theo.
"Lẹt xẹt."
Từ giữa người rơm nứt ra, lộ ra một khuôn mặt giấu bên trong.
Đó là Phó Phù.
Lúc này cô đã bị bao bọc hoàn toàn trong người rơm, chỉ lộ ra khuôn mặt, nhắm nghiền mắt, như đang ngủ say.
Giang Thành bước tới trước, xé người rơm ra, lôi Phó Phù đang hôn mê bất tỉnh ra.
Ngay khi hắn đang băn khoăn không biết nên đối phó với người rơm như thế nào thì đột nhiên, cơ thể của người rơm chợt rung chuyển một cái, tiếp sau đó, nó từ từ bị kéo về phía bóng tối phía sau.
Giống như ở đó có một bàn tay, đang kéo nó đi.
Trong bóng tối, một đôi mắt đỏ như máu lờ mờ sáng lên.
"Vậ2"
Giang Thành lập tức hiểu được ý đồ của Vô, anh ta cũng để mắt tới người rơm này, đều cùng là quỷ dị, anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội để thôn phệ đồng loại của mình.
Huống hồ, anh ta còn có một cuốn truyện tranh có thể hấp thụ quỷ và biến chúng thành câu chuyện kinh dị.
Khi khí tức của người rơm hoàn toàn tiêu tan, đôi mắt đỏ như máu lại nhìn chằm chằm vào Phó Phù đang bất tỉnh, nhưng trước khi anh ta kịp hành động, không gian vốn không ổn định bắt đầu chấn động.
Đây vốn là thế giới do người rơm xây dựng nên, hiện tại bản thể bị Vô lấy đi, không gian tất nhiên sẽ sụp đổ.
Giây tiếp theo, dưới chân trống rỗng, khi mở mắt ra lần nữa, bọn họ đã nằm trên một mảnh cỏ.
Xung quanh đều là cây, trong khoang mũi ngập tràn mùi đất.
Đây là một sườn đồi, trông có vẻ quen quen.
Ở ngay gần thị trấn Đá Xám.
"Bác sĩ!" Giọng nói oang oang khiến người ta giật mình của tên mập khiến Giang Thành giật nảy mình, hắn lập tức quay đầu lại, đúng lúc đối mặt với khuôn mặt to lớn của tên mập.
"Bác sĩ, anh thật là giỏi, chúng ta ra ngoài rồi!" Tên mập hưng phấn nói.