Chương 633: Truy bắt
Chương 633: Truy bắtChương 633: Truy bắt
"Những người khác đâu?" Nhìn chung quanh, bọn họ đang ở một vùng hơi trũng trên sườn đồi, đám người Lâm Uyển Nhi và Lạc Hà đều đã không thấy đâu.
"Đúng đấy." Tên mập ôm cổ, vừa cử động, vừa nói: "Nhiệm vụ đã kết thúc rồi, bọn họ cũng phải ra rồi mới đúng, sao lại không thấy người đâu?"
Chưa kịp đợi bọn họ làm quen với môi trường xung quanh, đã nghe thấy tiếng bước chân từ một bên, hai người lập tức trốn đi, cho đến khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện.
"Sếp Lâm?" Tên mập kinh ngạc nói.
Hòe Dật theo sát Lâm Uyển Nhi, nhưng so với Lâm Uyển Nhi, Hòe Dật trông thảm hại hơn rất nhiều, quần áo trên người đều bị trầy xước, trên mặt và trên tay có vô số vết thương nhỏ.
"Anh Giang, cuối cùng thì hai người cũng tỉnh rồi!" Vừa nhìn thấy Giang Thành, đôi mắt ảm đạm của Hòe Dật chợt sáng lên.
"Làm sao mà anh lại thành ra thế này?" Tên mập trừng lớn mắt hỏi.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Giang Thành và Lâm Uyển Nhi chạm nhau trong giây lát, dường như họ đã hiểu ra điều gì đó, tiếp theo sau liền bắt đầu cảnh giác.
"Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta đi trước đã." Giang Thành lập tức tìm đường rời đỉ.
Trên đường đi, Hòe Dật vừa khóc vừa kể với mọi người về chuyện xảy ra cách đây không lâu, hóa ra bọn họ đã thoát khỏi nhiệm vụ từ một tiếng trước.
Nhưng vào lúc đó, ba người Giang Thành, tên mập và Phó Phù đều rơi vào trạng thái hôn mê.
Điều đáng lo ngại hơn là khi bọn họ đang chuẩn bị rời đi thì bị một nhóm người lạ mặt tấn công.
Tình thế cấp bách, bọn họ mới giấu hai người ở đây, sau đó những người còn lại giả vờ bỏ chạy để dụ kẻ tấn công di.
"Bì Nguyễn đâu?" Giang Thành lập tức hỏi, có một số việc không thể trì hoãn được nữa.
Nghe được hai chữ này, sắc mặt Hòe Dật hơi thay đổi, một lúc sau mới do dự nói: "Anh Giang, Bì Nguyễn, anh ta có vấn đề, anh ta là cùng một giuộc với đám người Lạc Hà và Phó Phù, tôi nhìn thấy anh ta cõng Phó Phù "Mục tiêu của những người ẩn nấp trong rừng chính là nhắm vào bọn họ. Sau khi tôi và sếp Lâm tách khỏi bọn họ, những người đó liền không đuổi theo chúng tôi nữa."
"Còn nữa..." Hòe Dật dừng một chút, giọng điệu có chút do dự.
Tên mập nhịn không được thúc giục: "Còn có cái gì nữa, anh nói mau đị?"
"Thân thể của Bì Nguyễn cũng không còn như trước nữa, da trên mặt của anh ta bị nứt ra, còn chảy rất nhiều máu." Hòe Dật nhìn Giang Thành, hạ giọng nói: "Anh ta cũng là một môn đồ, hơn nữa đã bị ăn mòn đạt tới cực hạn."
Khu vực này đã bị Người Gác Đêm phong tỏa, dám làm lớn chuyện bắt người ở đây cũng chỉ có bọn họ thôi, mà đáng để Người Gác Đêm đối đãi cẩn trọng như vậy, thân phận của mấy người Lạc Hà gần như đã có thể đoán ra.
Đỏ Thẫm.
Bì Nguyễn cũng là người của Đỏ Thẫm, cũng chính là đôi mắt ẩn giấu bên cạnh mình.
Nhưng điều kỳ lạ là Giang Thành đối với cái tên Đỏ Thẫm Bì Nguyễn mai phục bên cạnh mình này cũng không có mấy oán hận, thậm chí hắn còn có một tia hy vọng.
Hy vọng anh ta có thể thoát khỏi sự truy bắt của Người Gác Đêm.
Sau khi nhìn về phía sau một cái, Giang Thành xoay người rời đi. ...
"Phù-"
"Phù-"
Một bóng người lảng vảng giữa những tán cây, địa hình dốc khiến bước chân vốn đã phù phiếm của anh ta lại càng trở nên khó khăn hơn.
Bây giờ anh ta đến chính mình còn khó có thể chống đỡ được, huống hồ... sau lưng còn đang cõng theo một người.
Cuối cùng, một tiếng "bụp", anh ta vấp phải một gốc cây lộ ra trên mặt đất, không phải là không nhìn thấy, mà là cử động của anh ta đã không thể theo kịp phản ứng của mình.
Nhìn Phó Phù bất tỉnh nằm ở một bên, Bì Nguyễn, người đội tất trùm đầu, thở hổn hển, máu không ngừng rỉ ra khắp nơi trên mặt.
Phía sau có một bóng người chạy tới, Bì Nguyễn lắc lắc đầu, nhưng nhìn không rõ, máu đã tràn đầy trong mắt, cả thế giới trong mắt anh ta đều là màu đỏ. "Anh thế nào rồi?" Bóng người ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, đầu tiên nhìn Phó Phù, sau đó đưa tay ra, như muốn cởi tất trùm đầu ra để kiểm tra vết thương.
Nhưng tay lại bị bắt lại, Bì Nguyễn lắc đầu, nuốt máu xuống cổ họng: "Tôi chạy không nổi nữa rồi, cỗ ... cỗ thân thể này sắp đến cực hạn rồi."
Bì Nguyễn quay đầu liếc nhìn Phó Phù vẫn đang hôn mê, sau đó quay lại nhìn chằm chằm vào Lạc Hà và nói: "Số 3, anh mau dẫn số 8 đi đi."
"Tôi không thể để anh cho bọn họ." Lạc Hà nói với giọng điệu không còn chỗ để nghỉ ngờ.
"Ha ha." Bì Nguyễn cười toe toét: "Đừng nói những lời ngu ngốc nữa, nếu như anh dẫn theo tôi, thì chúng ta không ai có thể rời khỏi đây, hãy nhân lúc bây giờ vẫn còn cơ hội, mau dẫn số 8 đi đi."
Trên vai Lạc Hà bị thương, còn rất mới, vẫn đang không ngừng chảy máu, lần này người của Người Gác Đêm hiển nhiên là đã có chuẩn bị từ trước, trông số mấy tên đuổi theo bọn họ còn có vài kẻ khá khó nhẳn.
"Được rồi, nhớ kỹ những gì anh đã hứa với tôi." Bì Nguyễn nhìn thấy sự do dự của Lạc Hà, thúc giục nói: "Bọn họ đuổi đến nơi rồi."
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần phía sau, Lạc Hà không còn do dự nữa, bế Phó Phù lên, chạy sâu vào trong phía rừng rậm, một lúc sau, Bì Nguyễn, người bị bỏ lại chờ chết, đã bị người vây quanh.
Những người truy đuổi cũng không có nhiều như mong đợi, khoảng 7,8 người, tất cả đều mặc đồng phục thống nhất, ngụy trang đầy đủ, trên mặt ai cũng đeo mặt nạ.
Nhưng chỉ cần nhìn vào cũng có thể thấy hầu hết họ đều là những người trẻ ở độ tuổi ngoài 20.
"Để lại hai người, những người còn lại tiếp tục truy đuổi." Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, hình như người đứng đầu nhóm này là một phụ nữ, sau đầu buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng.
"Một mình tôi ở lại đây là được rồi." Có người lên tiếng.
Là một người đàn ông, với giọng nói trầm ổn, nghe có vẻ đáng tin cậy.
Người phụ nữ suy nghĩ một chút, theo thông tin tình báo mà bọn họ có được, người nằm trên mặt đất này chính là số 4 của Đỏ Thẫm, trước đây có lẽ đã từng rất khó giải quyết, nhưng bây giờ... chỉ còn thoi thóp mà thôi.
Người phụ nữ không còn do dự nữa, gật đầu với người vừa nói, cẩn thận nói gì đó rồi lập tức dẫn mọi người đuổi theo về hướng Lạc Hà trốn thoát. liệt vừa rồi dường như đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của anh ta.
Đột nhiên, một bàn chân giẫm lên trên ngực, khiến cơ bắp anh ta co rút vì đau đớn, người đàn ông lưu lại chậm rãi cởi mặt nạ ra, lộ ra khuôn mặt sắc bén: "Tôi đã đến để đòi mạng rồi đây! Đồ khốn!" An Hiên nói. ...
Thành phố Đại Kinh.
Ngoại ô.
Cánh cửa biệt thự ẩn trong rừng rậm từ từ mở ra, cảnh vệ mặc bộ đồ đen có đôi mắt sắc bén, có thể thấy mức độ an ninh của toàn bộ biệt thự vào lúc này đã được phát huy hết công suất.
Tất cả mọi người như đang lâm trận.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với điều này, là thái độ thờ ơ của đối phương, cũng như... phong cách ăn mặc không câu nệ.
Một người đàn ông ăn mặc như một cao bồi miền Tây đứng trước cổng biệt thự, ngón chân gõ nhẹ xuống đất, mắt nhắm lại, trên mặt lộ ra biểu cảm thoải mái.
Giống như đang đắm chìm trong một giai điệu nào đó và không thể thoát ra được.
Nhưng ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gió thổi ra, những người cảnh vệ lại không nghe thấy gì cả.
Khi cánh cổng mở ra, người đàn ông ăn mặc như cao bồi mở mắt ra, mỉm cười bước vào sân, bên trong là căn biệt thự ba tầng.
Những người cảnh vệ không dám thả lỏng dù chỉ một giây, họ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, bước chân lúc thanh thoát, lúc thì lại nặng nề, theo một nhịp điệu tiết tấu rất kỳ quái.
Những người cảnh vệ đột nhiên có cảm giác rằng anh ta không phải đang đi bộ mà là đang nhảy múa.