Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 634 - Chương 634: Anh Cũng Không Tệ

Chương 634: Anh cũng không tệ Chương 634: Anh cũng không tệChương 634: Anh cũng không tệ

Máy dò kim loại cho thấy, trên người anh ta rất sạch sẽ, không hề mang theo vũ khí, nhưng có những nỗi sợ hãi là đã khắc sâu vào xương tủy, đặc biệt là đối với những kẻ đã có tiếng xấu lan xa như thế này.

Vậy nên cần phải kiểm tra kĩ càng hơn, nhưng may mắn thay người đàn ông này rất hợp tác.

Ngoại trừ... chiếc mũ cao bồi màu nâu trên đầu anh ta ra.

Chiếc mũ rất nhỏ, cực kì không vừa với kích cỡ đầu của anh ta, nếu đội cho đầu của một đứa trẻ thì còn được, nhưng khi đội trên đầu người đàn ông, thực sự là không ăn nhập một cách khó tả.

"Mời anh ta vào đi." Bên trong vang lên một giọng nói rất trẻ, là một người phụ nữ.

Người đàn ông buộc dây đai dưới cằm để cố định chiếc mũ cao bồi của mình một cách rất trang trọng, sau đó quay đầu liếc nhìn cảnh vệ vừa muốn cưỡng bức kiểm tra mình xong, sau đó quay người bước vào căn phòng trước mặt.

Trong phòng bài trí rất đơn giản, có một cái bàn lớn, đối diện là một cô gái đang ngồi, khoảng 20 tuổi, dáng vẻ ngây thơ nhưng ánh mắt lại không thể coi thường.

Đối diện với chiếc bàn là một chiếc ghế, loại có tựa lưng nhưng chạm rỗng, có lẽ vì lo anh ta sẽ lén lút làm trò gì đó.

Người đàn ông bước đến chiếc ghế được chuẩn bị sẵn cho mình, không hề báo trước ngồi xuống, ngẩng đầu cười nói: "Chào buổi chiều, tiểu thư Hạ Manh."

Anh ta thản nhiên nhìn ngó xung quanh, sau khi nhìn thấy cách bố trí của một số địa điểm bí mật, anh ta không khỏi nhún vai: "Tôi đến đây bằng sự chân thành, Hạ tiểu thư không cần căng thẳng như vậy."

So với vẻ thản nhiên của người đàn ông, Hạ Manh nhìn có vẻ trịnh trọng hơn, thân trên của cô căng thẳng, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của người đàn ông, nhất thời không dám buông lỏng, một lúc sau mới trả lời: "Đối mặt với số 2 của Đỏ Thẫm, có cẩn thận hơn nữa cũng không hề thừa."

"Còn nữa." Hạ Manh lạnh lùng nói: "Đừng có gọi tôi là Hạ tiểu thư, tôi là thay mặt nhà họ Hạ để đàm phán với anh."

Người đàn ông nhướng mày, giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Không cho gọi là Hạ tiểu thư, thế tôi phải gọi là cái gì, bà quản gia nhà họ Hạ à?" Hạ Manh không đôi co về vấn đề này nữa, những tên trong Đỏ Thẫm đều là đầu óc không được bình thường, đối với những chủ đề thảo luận có phong cách kỳ dị này, cô hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.

Vì dù sao thì ai mà có thể cãi thắng được một kẻ điên?

Đối với những kẻ này, Hạ Manh biết rõ nguy hiểm của bọn họ, đáng lẽ không nên vội vàng gặp nhau như vậy, nhưng cái giá mà đối phương đưa ra thực sự khiến cô khó có thể từ chối.

"Nói thẳng vào vấn đề đi." Hạ Manh điều chỉnh tâm trạng, dùng giọng bình tĩnh và rõ ràng hỏi: "Anh cần chúng tôi làm gì, mới chịu tiết lộ cây cọc ngầm của Người Gác Đêm đang cắm trong nhà họ Hạ chúng tôi?"

"Người Gác Đêm đã bắt được số 4, chúng tôi cần các cô giúp đỡ cứu người ra ngoài." Nói đến đây, giọng điệu của người đàn ông mới trở nên trịnh trọng hơn một chút, cũng đã có chút cảm giác đàm phán.

"Số 4 của Đỏ Thẫm bị Người Gác Đêm bắt giữ?" Hạ Mạnh cau mày: "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Hai tiếng trước." Người đàn ông trả lời: "Bọn họ đã phong tỏa những ngọn núi gần Thị trấn Đá Xám, phái đi một số đội truy bắt bao gồm toàn thành viên cấp A, mật danh hành động là: Canh gác."

"Tại sao một hành động quan trọng như vậy mà chúng tôi lại không nhận được tin tức gì?" Đây chính là điều mà Hạ Mạnh thực sự cảm thấy khó hiểu, theo lý mà nói trong người trong Người Gác Đêm...

"Người của các cô đều đã bị xử lý rồi, hiện tại những tình báo trong tay mà các cô nắm được, chẳng qua chỉ là những thứ mà bọn họ hy vọng các cô nắm được thôi." Người đàn ông nói.

Mặc dù tình báo mà số 2 của Đỏ Thẫm đề cập đến tạm thờ vẫn chưa được xác thực, nhưng trong thời gian gần đây, nhà họ Hạ quả thực đã nhiều lần bị người khác hạn chế về mặt tình báo, điều này cũng dẫn đến thất bại trong một số hoạt động quan trọng và tổn thất đáng kể.

Kết hợp những điều này và những thông tin cô có được gần đây, chắc chắn là ban quản lý cấp cao của nhà Hạ đã có nội gián.

Mặc dù cấp thiết muốn đào ra những chiếc cọc ngầm đó, nhưng số 4 của Đỏ Thẫm làm gì mà cứu được dễ dàng như vậy, Người Gác Đêm và Đỏ Thẫm chiến đấu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy tin có thành viên chính thức bị bắt sống.

Có quỷ mới biết được thông tin kinh ngạc nào có thể được đào ra từ miệng Số 4.

Hơn nữa, việc thông tin bị niêm phong như vậy rõ ràng cho thấy họ "Tôi rất muốn biết kẻ nội gián đó là ai, nhưng chuyện này thì chúng tôi lại không giúp được gì." Hạ Manh lắc đầu: "Tôi cũng không biết phải giúp thế nào."

"Hơn nữa có một chuyện hy vọng anh hiểu rõ, bất luận là giữa chúng tôi cùng Người Gác Đêm có thế nào, thì đều là chuyện nội bộ của chúng tôi, nhưng các anh thì khác, dù sao thì các anh cũng là kẻ địch chung của chúng tôi."

"Nếu như để Người Gác Đêm biết nhà họ Hạ chúng tôi làm ăn cùng các anh, lại còn là chuyện giải cứu số 4 Đỏ Thẫm, thì cục diện sẽ rất phiền toái."

"Không còn chỗ để thương lượng nữa sao?" Người đàn ông thở ra, giọng điệu đáng thương nói: "Nói thế nào thì tôi cũng là số 2, châm chước một chút đi được không, trở về tay không như thế này thì tôi thật xấu hổ."

Hạ Manh lắc đầu.

"Haizzz——!" Người đàn ông loạng choạng đứng dậy, ôm chiếc mũ cao bồi lắc đầu: "Vậy thì không còn cách nào khác nữa rồi, Hạ tiểu thư, nếu như cô đã không thấu tình đạt lý như thế, vậy thì chỉ đành phải để cô nếm chút mùi đau khổ thôi."

"Hơn nữa..." Người đàn ông nheo mắt, nhẹ giọng nói: "Vốn dĩ cô cũng không muốn đàm phán, chỉ muốn được xem chùa tình báo, nếu không cũng sẽ không sắp xếp để Cung Triết vội quay về."

Cuộc đàm phán thất bại, vài người từ trong góc phòng bước ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông, cửa bị đẩy ra, hành lang chật kín cảnh vệ.

Người đàn ông cao bồi thản nhiên nhìn hai người đứng trước mặt Hạ Manh.

Một người đàn ông cường tráng khoảng 40 tuổi, cơ bắp rắn chắc, nhìn rất khó đối phó.

Người còn lại là một cô gái khoảng chừng 20 tuổi, dáng vẻ nho nhã dịu dàng, ăn mặc như học sinh, với đôi mắt quyến rũ.

"Cũng chỉ có hai người này." Người đàn ông sờ cằm, nói xong duỗi cổ nhận xét nói: "Hạ tiểu thư, không phải cô định chỉ dựa vào hai cấp A mà muốn bắt được tôi đấy chứ?"

Hạ Manh lùi lại phía sau, cũng dùng đúng giọng điệu đó trả lời: "Đương nhiên là không, ngài số 2, bọn họ chỉ cần giữ chân được anh một lát là là đủ rồi, chú Cung và những người khác sắp đến rồi."

Vài giây sau, người đàn ông đột nhiên cười lớn, xua tay nói: "Mọi người chúng ta hãy cùng nhau..." Người đàn ông búng ngón tay: "Nhảy một điệu đi."

Nói xong, anh ta nhón chân lên, nhắm mắt lại, vặn hai tay theo eo, từ từ đánh theo nhịp.

Tư thế không biết nên nói là hay, hay là dở nữa, hình như mỗi điệu múa đều có một chút, xem hồi lâu thực sự có cảm giác như cả người đều tan vào trong đó.

Một lúc sau, một cảnh tượng quỷ dị đã xuất hiện, ngoại trừ hai người đang chặn phía trước Hạ Manh, cũng như chính Hạ Manh, những người còn lại đều buông vũ khí xuống, bắt đầu vặn vẹo theo điệu nhảy.

"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Chân của tôi! Chân của tôi không nghe theo tôi nữa!"

"Đừng... đừng con mẹ nó chĩa súng vào tôi thế!"...

Những người đang lắc lư theo giai điệu đều hoảng sợ, nhưng giống như cơ thể họ bị giai điệu điều khiển chứ không phải suy nghĩ của họ.

"Đừng có nhìn anh ta!" Người đàn ông cơ bắp có làn da màu đồng hét lên,"Sẽ bị dẫn dắt vào nhịp điệu của anh ta!"

Nhưng rõ ràng là anh ta đã phát hiện ra điều đó quá muộn.

Nghe vậy, người đàn ông cao bồi đang say sưa trong thế giới của riêng mình nhảy múa và xoay những vòng tròn xinh đẹp về phía cô gái ăn mặc như học sinh.

Cô gái rõ ràng đang bị dao động, cơ thể không ngừng run rẩy, môi cắn chảy máu, nhưng sự tỉnh táo còn sót lại của cô vẫn còn.

Người đàn ông cao bồi nhìn thấy cảnh này mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ mông cô gái một cái, kinh ngạc nói: "Ôi da, cong quá nhỉ?"

Giây tiếp theo, cô gái cuối cùng không thể kiểm chế được nữa, bắt đầu nhảy múa không kiểm soát.

Ngay khi người đàn ông cao bồi xoa ngón tay như còn chưa thỏa mãn, quay một vòng nhìn sang người đàn ông cơ bắp, vẻ mặt người đàn ông chợt khựng lại, tiếp sau đó, như thể đã nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

"Bụp!"

"Ha ha, anh cũng không tệ."
Bình Luận (0)
Comment