Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 636 - Chương 636: Anh Đừng Vội

Chương 636: Anh đừng vội Chương 636: Anh đừng vộiChương 636: Anh đừng vội

"Mặc dù cậu đã đoán được trước, nhưng phái số 6 đi ngăn cản Cung Triết vẫn là..." Người đàn ông cao bồi dừng một chút, trong mắt hiện ra một tia kỳ quái: "Quá mạo hiểm."

"Chỗ anh ấy thế nào rồi?" Người đàn ông cao bồi hỏi.

"Tôi không biết." Giọng nói lười biếng lại vang lên: "Điện thoại nửa giờ trước đã không liên lạc được, nhưng tôi nghĩ chúng ta tốt nhất không nên quấy rầy họ, dù sao đây cũng là ngày hai cha con đoàn tụ, nói điều gì đó từ tận đáy lòng cũng là hợp tình hợp lý, không phải sao?"

Trong một thị trấn cách biệt thự khoảng chục km, trên tầng hai của một quán cà phê, bên cửa sổ, một nam sinh ăn mặc như học sinh cấp hai quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời đang lặn về hướng tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, trên bàn còn sót lại vài lá bài, bị tia nắng chiều chiếu vào.

Trong ánh sáng và bóng tối, các nhân vật trên lá bài dường như trở nên sống lại. ...

Rời đi thuận lợi hơn so với tưởng tượng, mặc dù gặp phải hàng rào do một số đội cảnh sát dựng lên, nhưng họ vẫn được phép rời đi mà không gặp rắc rối gì chỉ sau vài câu thẩm vấn.

Điều này cũng càng khẳng định một điểm, mục tiêu của Người Gác Đêm chính là nhóm người Lạc Hà và Phó Phù, tất nhiên còn có cả Bì Nguyễn.

Những người này là thành viên của Đỏ Thẫm.

"Phù-"

Cho đến khi trở lại Dong Thành, ngồi xuống ghế sô pha, tên mập vẫn không khỏi sợ hãi, những gì đã trải qua giống như một giấc mộng vậy, anh ta còn tưởng rằng lần này sẽ thất bại.

Hòe Dật lo lắng cho các chị dâu trong biệt thự, nên đã rời đi trước.

Trong phòng làm việc, chỉ còn lại ba người Lâm Uyển Nhi, Giang Thành và Tên mập.

Bởi vì chuyện của Bì Nguyễn mà tâm tình mọi người dường như đều không tốt lắm, tên mập mấy lần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng, đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

Nhưng sau khi lấy bít tết đã chiên ra xong, trên ghế sô pha chỉ còn lại một mình Giang Thành: "Sếp Lâm đi đâu rồi?" Tên mập vươn cổ hỏi, phần "Có người tìm." Giang Thành nói: "Hình như là chuyện làm ăn."

Vì thế bữa tối chỉ còn lại hai người Giang Thành và tên mập.

Bà chủ Lâm không có ở đây, tên mập cũng không còn nhiều kiêng dè nữa, anh ta tranh thủ thời gian hỏi: "Bác sĩ, làm sao mà Bì Nguyễn có thể cùng một nhóm với đám người Lạc Hà vậy, còn nữa, không phải đám người Lạc Hà có cũng chứng nhận của Người Gác Đêm sao, tại sao chính người của bọn họ lại bắt giữ người của họ?

Giang Thành nhét một miếng bít tết đã cắt sẵn vào miệng, chậm rãi nhai nói: "Bọn họ đã quen nhau từ trước, hơn nữa có chứng nhận cũng không có nghĩa là Người Gác Đêm."

"Ý anh là... bọn họ không phải là Người Gác Đêm, là... lad Đỏ thẫm!" Giọng nói của Tên mập thay đổi, đáng để Người Gác Đêm gióng trống khua chiêng đối phó, ý nghĩ đầu tiên của Tên mập chính là bọn họ.

Ban đầu, bọn họ còn lấy danh nghĩa của Đỏ Thẫm để gây chuyện, nhưng không ngờ lại chạm trán ngay với Đỏ Thẫm thật, thậm chí còn gặp phải ba người trong số họ trong một lần chạm trán.

Điều kỳ quái nhất là, bọn họ giả làm Đỏ Thẫm, còn Đỏ Thẫm lại giả làm Người Gác Đêm.

Trong đầu tên mập chợt nảy ra một ý tưởng, nếu như nhóm người Triệu Hưng Quốc mà là Người Gác Đêm nữa thì sẽ lại càng thú vị hơn, có thể thêm một điều nữa, Người Gác Đêm giả làm người bình thường bị trang web thu hút đến.

Tất cả mọi người đều đang diễn, thân phận của nhau còn có thể tạo thành một vòng khép kín.

Nhưng lúc này những thứ này đều không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là thân phận của Bì Nguyễn, tên mập do dự một chút, thăm dò hỏi: "Bác sĩ, Bì Nguyễn và anh cũng quen nhau được một thời gian rồi phải không?"

Cầm cốc cà phê lên, Giang Thành nhấp một ngụm cà phê, vẫn là công thức quen thuộc, hương vị cà phê hòa tan 5 tệ trào ra đầu lưỡi: "Ừm, cũng đã mấy năm rồi."

"Tôi biết anh muốn hỏi cái gì." Giang Thành buông cốc xuống, nói: "Trong khoảng thời gian này, tôi luôn cảm giác có người đang giám sát tôi, hiện tại xem ra chính là Bì Nguyễn."

Một lát sau, tên mập mở to hai mắt, vừa có chút ngạc nhiên vừa có chút thất vọng: "Bác sĩ, hóa ra có phải anh đã từng nghỉ ngờ tôi không?"

Tên mập chỉ là phản ứng chậm thôi, chứ không là ngu ngốc thật, hơn nhau.

Nghe vậy, Giang Thành lắc đầu.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tên mập trở lại hồng hào như cũ.

"Không chỉ đã từng." Giang Thành nói: "Hiện tại cũng vậy, chỉ là tôi vẫn chưa tìm ra được bằng chứng trực tiếp. Anh đừng vội, cho tôi thêm chút thời gian nữa."

Tên mập: "Bác sĩ, tôi thể tôi thực sự là người tốt, tôi cũng giống như sếp Lâm vậy, đều là một lòng một dạ đối xử tốt với anh."

Không ngờ, vừa dứt lời, cổ tay Giang Thành chợt run lên một cái, cà phê suýt chút nữa đổ ra ngoài.

"Bác sĩ, anh bị sao vậy?" Tên mập đứng lên, lo lắng hỏi: "Tôi từng làm qua hộ lý, biểu hiện của anh vừa rồi rất giống với một khách hàng mà tôi từng chăm sóc. Đúng rồi, anh ta bị tắc động mạch não, động một tí là bị như vậy."

"Không sao." Giang Thành như có ý tứ sâu xa liếc tên mập một cái, sau đó quay đi, tiếp tục ăn miếng bít tết trên đĩa.

Sau đó lại nói luyên thuyên với bác sĩ một hồi, bản thân tên mập cũng cảm thấy mệt mỏi nên thu dọn đĩa và dao mang vào bếp dọn dẹp.

Chờ khi quay lại thì phát hiện dưới tầng đã không có ai, tên mập vừa lau tay vừa đi lên tầng gọi tên bác sĩ, cuối cùng phát hiện Giang Thành đã quay về phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ đóng kín, áo khoác của bác sĩ treo trên mắc áo bên ngoài.

"Xem ra bác sĩ cũng mệt rồi." Tên mập nghĩ thầm: "Có lẽ ngoài mệt ra, còn có chút buồn lòng, dù sao Bì Nguyễn đã đi theo bên cạnh lâu như vậy, đột nhiên nói anh ta là Đỏ Thẫm, mai phục bên cạnh mình có mục đích, mọi thứ trước đây đều là ngụy trang, cho dù có là ai, cũng khó mà có thể chấp nhận được.

"Hơn nữa, bác sĩ cũng không phải là người vô tâm như vẻ bề ngoài." Tên mập nằm trên gối, kéo chăn đến tận cằm: "Chỉ là anh ấy không biết cách thể hiện, ngoài miệng thì nói không kiêng nể ai, nhưng với tư cách là một người bạn, thì vẫn cực kì đáng tin cậy."

"Nếu không, cũng sẽ không chủ động giúp đi tìm công lý giúp cho Bì Nguyễn."

Nghĩ đến Bì Nguyễn, trong lòng Tên mập không khỏi cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ kỹ lại, có vẻ như cũng không hề khoa trương đến thế, dù ean__ Tên mân aãi đầu anh †a không †ìm thấv bằng chứng nào cho thấy Bì Nguyễn muốn làm hại họ.

Ngoại trừ Trần Cường.

Ngược lại, đối phương còn mời mình ăn rất nhiều món ngon, có bít tết, tôm hùm, cua lông... hiện tại tủ lạnh vẫn còn đầy "vật tư" do Bì Nguyễn gửi đến.

Có vẻ như ngoài việc mai phục, anh ta không làm điều gì có hại cho bọn họ.

Mỗi lần nhìn thấy mình, Bì Nguyễn đều rất nhiệt tình, ngoài việc hỏi han ân cần ra chưa nói đến, tên mập thậm chí còn cảm thấy Bì Nguyễn đối với mình có hơi tốt một cách quá mức, ánh mắt nhìn mình đều mang theo ánh sáng.

Nếu không phải thấy bên cạnh anh ta còn có một cô thư ký Lâm, hai người còn có mối qua hệ mập mờ không rõ ràng, tên mập nhất định sẽ nghỉ ngờ giới tính của anh ta.

"Mong là cậu ta đừng bị Người Gác Đêm bắt được." Xoay người, tên mập quấn chặt mình trong chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Không giống như tên mập đang thư giãn sau khi thoát chết, Giang Thành không ngủ mà ngồi trên đệm, ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa vặn phản chiếu trên mặt hắn.

Về chuyện của Bì Nguyễn, hắn đã nghĩ suốt cả chặng đường đi, đủ loại manh mối đan xen với nhau, một số nghỉ vấn trong lòng cuối cùng cũng có đáp án.

Bì Nguyễn chính là đôi mắt đang ẩn nấp bên cạnh kia, hơn nữa điều đáng sợ nhất là, sự sắp đặt này đã bắt đầu từ vài năm trước.

"Nhưng người giới thiệu Bì Nguyễn cho mình quen biết..." Giang Thành chợt khựng lại: "Nhưng Lâm Uyển Nhi."
Bình Luận (0)
Comment