Chương 637: Xét xử
Chương 637: Xét xửChương 637: Xét xử
Đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức kỳ quái, Giang Thành chậm rãi quay đầu lại, trên bức tường đối diện xuất hiện một bóng người.
Trong phòng chỉ có một mình hắn, cho nên đây đáng lẽ ra là cái bóng của hắn, nhưng cổ quái là, hắn thì đang ngồi nhưng cái bóng lại đang đứng thẳng.
Trên bóng tối có những gợn sóng kỳ lạ, sâu hơn bóng tối xung quanh, nếu nhìn hồi lâu, dường như toàn bộ cơ thể sẽ chìm vào trong đó.
Là Vô không thể sai, là cái tên đã bị mình đưa ra khỏi cửa.
Chuyện giữa Đỏ Thẫm và Người Gác Đêm đã khiến hắn rất mệt mỏi, giờ đây nhìn thấy Vô, vậy mà nỗi sợ hãi của hắn đã giảm đi rất nhiều, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái bóng, theo bản năng cảm thấy đối phương có chuyện muốn nói.
Một lúc sau, trên tường xuất hiện biểu tượng kỳ quái, xoắn vặn như nòng nọc và phát ra ánh sáng màu đỏ thẫm quỷ dị.
Cuối cùng, miễn cưỡng tổ hợp thành một hàng chữ: Phụ nữ đều không đáng tin.
Câu này ám chỉ điều gì đã rất rõ, Giang Thành biết rõ Vô là đang nói đến Lâm Uyển Nhi, hắn đã từng cho rằng mình là một người rất lý trí, nhưng Lâm Uyển Nhi lại là một ngoại lệ.
Giang Thành không muốn nghỉ ngờ cô, cũng không muốn nghỉ ngờ cô.
Bởi vì một khi làm như vậy, chính là sẽ phủ nhận tất cả những kỷ ức đẹp đế mà mình từng có, đồng thời hắn buộc phải chấp nhận một sự thật tàn khốc.
Tất cả lòng tốt của Lâm Uyển Nhi đối với hắn đều là giả tạo.
Giữa bọn họ không hề có mối liên hệ tình cảm nào, cô chỉ muốn thứ gì đó từ trên người hắn.
Chỉ thế mà thôi.
Dòng chữ trên tường tan vỡ, những ký hiệu kỳ quái giằng co vặn vẹo, lại tạo thành một dòng chữ khác: Anh cũng giống như tôi.
Cánh cửa của Vô Giang Thành đã trải qua, cho nên hắn biết rất rõ câu chuyện của Vô người đàn ông mặc đồ đen, người chị đã tạo ra anh ta, người chị mà anh ta tin tưởng nhất, cuối cùng lại là người khiến anh ta tổn thương nhất.
Cô trao tất cả nỗi tuyệt vọng trong lòng cho người đàn ông mặc đồ đen Vô, đồng thời để lại tất cả vẻ đẹp tươi sáng cho người đàn ông mặc đồ trắng đại diện cho mặt tốt Vô.
Hai mặt chính phản diện của Vô, thực ra đều là sự lựa chọn của người phụ nữ tên Lâm Thần.
"Không, tôi không giống anh." Giang Thành nhìn chằm chằm anh ta nói, hắn chỉ là cảm thấy kì lạ, đối với Lâm Uyển Nhi hắn chỉ là cảm thấy kì lạ, thậm chí ngay cả hoài nghỉ cũng không có.
Như thể nhìn thấu thứ trong mắt Giang Thành, bóng dáng của Vô khế run lên, trên tường không còn dòng chữ máu nào xuất hiện nữa mà thay vào đó là một bức tranh.
Từ từ, giống như một trình chiếu kiểu cũ, tấm màn mở ra.
Giang Thành nhìn thấy trong không gian cổ kính, một người phụ nữ đứng trước chiếc giường mà hắn đang bất tỉnh, một bàn tay che lên trên đầu của hắn, một vầng sáng màu xanh lam nhạt tuôn ra, bóng dáng người phụ nữ đó dần dần biến mất, như thể cô đã bước vào ký ức của hắn.
Chính là căn phòng đó trong phó bản... ...
Cánh cửa bụi bặm được mở ra, những ngọn nến trắng lần lượt được thắp lên, những chiếc ghế lưng cao vốn dĩ phủ đầy bụi đã được người phục vụ lau sạch với tốc độ cực nhanh.
Đây là một căn khán phòng, có phong cách đơn giản, trang trí trang trọng.
Nhưng đã lâu lắm rồi nó mới được bật lại.
Đây là khán phòng dưới lòng đất của tổng bộ Người Gác Đêm, dùng để ăn mừng những chiến công không thể để người khác biết được, đồng thời, cũng dùng để thông báo những sự kiện lớn, hoặc những quyết định, cú sốc, hay thậm chí là... hành quyết.
Tiếng chuông vang lên, những người mặc áo choàng đen lần lượt bước vào.
Tổng cộng có 12 nhóm, mỗi nhóm có 10 người.
Ngồi trong 12 khu vực được chia bên dưới khán phòng.
Khu vực lệch về bên phải trung tâm một chút trống rỗng, lẽ ra phải có 13 khu vực, tương ứng với 13 gia tộc đã thành lập nên Người Gác Đêm mới đúng.
Gia tộc nhà họ Hạ không nhận được lời mời.
Bởi chiến thắng lần này không thuộc về bọn họ.
Môêt bên a buc ao màu đen có mât chiếc hàn dài nhía eau chiếc bàn dài có bảy người ngồi thành một hàng.
Đây là điểm cao nhất của toàn bộ khán phòng, đồng thời cũng thể hiện uy quyền tuyệt đối.
Bục thẩm phán.
Một chiếc búa gỗ màu đen gõ lên bàn hai lần, người đàn ông mặc áo choàng đen, trước ngực đeo huy hiệu vàng, nhướng mi nặng tiĩu, giọng nói khàn khàn như hồi chuông báo tử.
"Im lặng!"
Dưới bục cao, những tiếng thì thầm biến mất, những khuôn mặt tái nhợt của một trong bộ áo choàng ngước lên, đôi mắt gần như trần trụi tập trung vào trên bục.
Hôm nay là một chiến thắng hiếm có của toàn thể Người Gác Đêm.
Bọn họ đã săn bắt thành công số 4 của Đỏ Thẫm.
Mặc dù trước đây đã từng có tiền lệ săn bắt thành công nhưng ngoài việc phải trả một cái giá đắt, tất cả những gì bọn họ nhận được chỉ là một thi thể bị phân thành nhiều mảnh.
Nhưng hôm nay là một ngày được ghi vào lịch sử, bọn họ đã bắt sống số 4 của Đỏ Thẫm, đồng thời, sẽ xét xử anh ta về những tội ác đã gây ra trong khán phòng tượng trưng cho công lý tuyệt đối này.
Hai ngọn nến được thắp lên, trên bục đài cao vốn dĩ tối tăm đột nhiên xuất hiện một bóng người, thân ảnh bị trói vào cột, cúi đầu, toàn thân đầy máu.
Khoảnh khắc bóng người xuất hiện, một tràng reo hò vang lên từ bên dưới.
"Ngụy Tân Đình." Một thanh âm dày đặc vang lên từ trên bục thẩm phán, khiến mọi người ù tai: "Cựu thành viên kế hoạch Vực Sâu, người được lựa chọn của nhà họ Ngụy."
"Vốn trực thuộc tiểu đội của Người Gác Đêm, mã số 4, cấp S, quyền hạn S, cấp độ bảo mật: Tuyệt mật."
"Hiện tại đã xác định rõ thân phận."
"Ngụy Tân Đình, anh đã phạm tội nặng, phạm vô số việc ác, nhưng thần rất nhân từ. Nếu như anh báo cáo những việc xấu của mình bây giờ, ăn năn kịp thời, thú nhận những thông tin chúng tôi cần và giúp chúng tôi dọn sạch Đỏ Thẫm, chúng tôi sẽ cố gắng kéo dài sinh mệnh của anh lâu nhất có thể."
Giọng nói dưới tấm áo choàng vừa tốt bụng lại vừa thuyết phục: "Sau cả quá khứ ô nhục của anh sẽ được che đậy. Chúng ta sẽ thay anh viết lại lịch sử. Mọi người đến đây đều sẽ làm như vậy. Con cháu nào đến đây cũng sẽ tự hào về anh!"
"Bọn họ sẽ đọc câu chuyện trên tấm bia của anh, bật khóc trước bia mộ của bạn, bọn họ..."
"Thôi bớt bớt đi." Trên bục vang lên một giọng nói không hòa hợp, không lớn nhưng vừa đủ để mọi người nghe rõ.
"Tôi mới không thèm bị chôn ở nơi kinh tởm đó, cũng không cần ai đến gặp tôi, càng không cần ai bật khóc khi đọc câu chuyện của tôi".
Ngụy Tân Đình đang cúi đầu lắc đầu liên tục, dưới cằm đầy vết máu: "Tôi ghét người ta khóc, đặc biệt là khóc trước mộ của tôi. Tôi không quen bọn họ, sẽ chỉ làm bẩn con đường luân hồi của tôi."
"Cái thứ kiêu ngạo, sắp chết đến nới còn không chịu ăn năn hối cải!" Có người bên dưới đè nén giọng nói của mình, tựa như tràn đầy oán hận: "Chính là mày đã mang đến nỗi xấu hổ cho gia tộc!"
Nghe được giọng nói này, Ngụy Tân Đình cử động, tựa hồ muốn ngẩng đầu lên, nhưng cuối cùng lại vẫn không: "Là chú yêu của con đấy à?"
"Đã lâu không gặp, cửa trong cơ thể chú còn chưa bạo phát? Cháu còn tưởng rằng chú đã chết rồi cơ."
Người đứng đầu ngồi trên ghế của nhà họ Ngụy nổi gân xanh trên lưng, có thể thấy được ông ta đang đè nén cơn tức giận: "Cha mày thậm chí còn không muốn nhìn thấy mày lần cuối, ông ấy xấu hổ vì mày, không, là cả gia tộc này đều xấu hổ về mày!"
"Bớt nói mấy lời quang minh chính đại này nữa đi, mặc dù tôi không thích người đàn ông mà chú đang nói đến, nhưng ông ấy còn mạnh hơn chú." Ngụy Tân Đình bình tĩnh nói: "Ông ấy chỉ là tàn nhẫn, còn chú là vừa tàn nhẫn lại còn ngu ngốc, cho nên so bó đũa chọn cột cờ, ông ấy có thể tiếp nhận gia tộc họ Nguy, còn chú thì không thể, cũng đều có lý cả."
Bên dưới mơ hồ có tiếng cười yếu ớt vang lên, giữa các gia tộc của Người Gác Đêm cũng không phải là sắt nguyên khối, mắt thấy nhà họ Ngụy tan nát, rất nhiều người đều có tâm tình vui vẻ.