Chương 638: Kế hoạch
Chương 638: Kế hoạchChương 638: Kế hoạch
Bị một hậu bối sắp bị xử tử ẩn ý châm chọc mỉa mai như vậy, người đàn ông nhà họ Ngụy bên dưới muốn tức giận phát điên.
Ngay cả cánh cửa mà ông ta đang mang cũng bắt đầu rung chuyển, chỉ cần là người có con mắt tỉnh tường đều có thể nhận ra rằng, ngày tàn của ông ta cũng sắp đến rồi.
Nhưng chỉ cần kế hoạch Vực Sâu có thể thành công, tất cả bọn họ sẽ không còn bị lời nguyền đằng sau cánh cửa hạn chế nữa, bọn họ sẽ thay đổi diện mạo và thống trị thế giới.
"Hơn 20 năm trước, mấy người đã chọn ra những đứa trẻ có tư chất cao nhất từ trong các gia tộc, tham gia vào Kế hoạch Vực Sâu, đưa chúng tôi tập trung đến cô nhi viện Khu 13 để đồng hành cùng Số 0."
"Ở đó, chúng tôi đã được rèn thành những thanh kiếm sắc bén nhất trong tay các người, tiểu đội Đỏ Thẫm chịu sự quản lý trực thuộc của tổng bộ Người Gác Đêm, giúp các người loại bỏ tất cả những kẻ có thể đe dọa sự thống trị của các người."
"Sự kiện linh dị, ác mộng, thậm chí nhìn rõ chân tướng, không còn muốn bị Người Gác Đêm các người kiểm soát nữa."
"Chúng ta bị các người lừa gạt, còn cho rằng đây hết thảy đều là chính nghĩa, khó tránh khỏi có một số hy sinh cần thiết, tất cả đều là vì để hoàn toàn chấm dứt ác mộng, để cho càng nhiều người có cơ hội ngắm bình minh."
"Cũng trong quá trình đó, trên mỗi một người chúng tôi đều gánh một cánh cửa. Chúng tôi tưởng đó là một món quà nhưng thực ra đó chỉ là lời nguyền độc ác nhất mà thôi".
Giọng nói bình tĩnh của Ngụy Tân Đình đột nhiên lên xuống trầm bổng, toàn thân cũng run rẩy: "Cho đến cuối cùng, 20 năm trước, các người lừa chúng tôi nói rằng, chỉ cần... chỉ cần mở được cánh cửa cuối cùng, ác mộng sẽ kết thúc, chúng tôi sẽ được trở về với gia đình của mình, với thân phận như một anh hùng."
"Nhưng..." Ngụy Tân Đình bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt đầy máu: "Các người không có nói cho chúng ta biết, cánh cửa cuối cùng là cửa của số 0!"
"Sau khi chúng tôi nhận ra có gì đó không ổn, các người lại lợi dụng thời gian sửa chữa của chúng tôi để bí mật tập hợp tất cả thành viên tỉnh nhuệ của Người Gác Đêm tấn công chúng tôi." cánh cửa để đưa chúng tôi đi thì toàn bộ tiểu đội Đỏ Thẫm đã bị các người tiêu diệt rồi."
"Nhưng cuối cùng các người vẫn khống chế được Số 0, đáng tiếc là cửa của anh ấy đã rơi vào trạng thái ngủ say, các người không tìm thấy cánh cửa đó, tất nhiên cũng sẽ không thể nào mở được."
"Cho nên các người đã phong ấn ký ức quá khứ của anh ấy, để anh ấy sống như một người bình thường, sau đó vào một thời điểm thích hợp, sẽ để anh ấy tiếp xúc với ác mộng."
"Các người biết rõ rằng, cách tốt nhất để mở cánh cửa đó chính là đẩy anh ấy rơi vào tuyệt vọng."
"Giống như 20 năm trước vậy." Ngụy Tân Đình cười toe toét: "Các người hoàn toàn không nghĩ tới việc chúng tôi có thể công phá cánh cửa đó của Số 0, chỉ lợi dụng chúng tôi làm vật phẩm tiêu hao, chờ chúng tôi không thể cầm cự được nữa, các người sẽ lợi dụng đội ngũ tốt đã mai phục sẵn, trước mặt Số 0, giết chết từng người chúng tôi."
"Hừ -" Anh ta ngẩng đầu lên, trong mắt có hai dòng máu và nước mắt: "Thật là tàn nhẫn mà, Số 0 không thuộc về thế giới của chúng ta. Anh ấy chỉ quen biết với mỗi chúng tôi trong thế giới này, cũng chỉ có những người Đỏ Thẫm chúng tôi đồng hành cùng anh ấy, nhưng các người lại muốn để lấy đi mọi thứ của anh ấy trên thế giới này.
"Chỉ là để đẩy anh ấy rơi vào tuyệt vọng, mở cánh cửa đó."
"Một khi cánh cửa của anh ấy được mở ra, đó mới là lúc cơn ác mộng thực sự bắt đầu."
"Trong thời gian cực ngắn, thế giới ác mộng sẽ trùng lặp với thế giới hiện tại của chúng ta, những nỗi kinh hoàng to lớn ẩn giấu sau cánh cửa sẽ đến với thế giới dưới hình dạng thật sự."
"Không bao giờ có quỷ dị gì hết, bọn chúng chỉ là những tồn tại nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta, bọn chúng là những vị thần đến từ một thế giới khác."
"Nhưng chúng ta có thể khống chế bọn chúng!" Một giọng nói vang lên như hồng chuông, già nua cấp tiến, có thể tưởng tượng đây là một lão già khác đã sống mấy trăm năm, đối với kế hoạch Vực Sâu tràn đầy nhiệt huyết.
"Chỉ cần hai thế giới trùng hợp, việc cấm sử dụng sức mạnh sau cánh cửa bị phản phệ sẽ không còn tồn tại, có thể sử dụng sức mạnh của thần một cách không cần kiêng dè, thì chúng ta với thần có khác gì biệt đâu?"
"Không, nếu như nói những vật quỷ dị đó là thần, vậy thì chúng ta, trên cả thần!"
Giọng nói của ông già cực kỳ kích động, cùng với việc phát ra giọng nói đó, mọi người dưới khán phòng đều ngẩng đầu lên, lộ ra dưới tấm áo choàng là đôi mắt đỏ như máu tràn đầy dục vọng.
Bọn họ đã bị đàn áp quá lâu, bị người thường trên thế giới này xa lánh, nguyền rủa và coi thường.
Kế hoạch Vực Sâu là cơ hội để bọn họ quay lại.
Ngụy Tân Đình nghe xong chỉ thở hổn hển đột nhiên cười lớn, tiếng cười khàn khàn vang vọng trong khán phòng rộng lớn, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng điên cuồng, giống như một trận mưa lớn dập tắt lễ hội của mọi người.
"Các người muốn khống chế thần?" Ngụy Tân Đình thở ra một hơi, giọng điệu đáng thương nói: "Đồ ngu ngốc."
"Không cần phải nói lời thừa thãi với một kẻ phản bội đáng xấu hổi!" Bên dưới có người hét lên: "Xử tử đi, đây là cái giá cho sự ngỗ ngược của cậu ta!"
"Xử tử"
"Xử tử!"...
Giọng nói lớn nhất trong khán phòng là người dẫn đầu nhà họ Ngụy, cũng chính là người đã từng là chú ruột của Ngụy Tân Đình.
"Theo quyết định của hội đồng xét xử, Ngụy Tân Đình, cựu thành viên của kế hoạch Vực Sâu, đã phạm tội ác tày trời, không biết ăn năn hối cải, hiện tại bị tuyên án tử hình, sẽ bị xử tử ngay lập tức!"
Khi chiếc búa gỗ màu đen rơi xuống, mọi chuyện đã được định đoạt.
Một khẩu súng lạnh chữa vào sau đầu anh ta: "Há miệng ra để viên đạn bay thẳng ra khỏi miệng, sẽ không làm vỡ mặt anh." An Hiên lặng lẽ đứng sau lưng anh ta, đã một lúc lâu rồi.
Với tư cách là người sống sót duy nhất của hành động Oanh Vĩ, anh ta được chọn làm người hành hình, đây cũng là một vinh dự lớn lao.
Một ông già mặc áo trắng vàng bước lên trên bục, bước chân nặng nề đi đến chỗ Ngụy Tân Đình, giống như một linh mục.
"Hài tử, trước khi chết còn có lời gì muốn nói không?" Giọng điệu của ông già còn tái nhợt hơn cả làn da của ông ta:"Thần sẽ tha thứ cho ngươi."
Theo sau ông lão là hai thanh niên, các thanh niên hợp sức đặt một bức tượng cao bằng nửa người xuống đất, bức tượng trắng tỉnh trông không tì vết. Ngụy Tân Đình hơi nghiêng đầu, chú ý đến pho tượng màu trắng, đôi mắt dần dần lơ đãng của Ngụy Tân Đình lại dừng lại một chút, môi chậm rãi mấp máy: "Tôi từng gặp một người phụ nữ, một người phụ nữ rất bướng bỉnh, cô ấy rất khách khí với tôi, còn mời tôi cùng cô ấy xuống địa ngục cùng với mình."
"Con đường địa ngục thì..." Ngụy Tân Đình ngẩng đầu cười khẩy: "Mời các vị hãy lên đường cùng với tôi."
"Hành hình!" Một giọng nói giận dữ vang lên từ bục thẩm phán.
"Bùm!"
Một viên đạn súng lục cỡ lớn bay về phía bục thẩm phán với ngọn lửa đẹp đẽ ở đuôi, trúng thẳng vào giữa lông mày của chủ tọa phiên tòa, ông già vừa ra lệnh xong.
Động năng khổng lồ xé toạc chiếc áo choàng đen, nhưng không xé được hộp sọ của ông ta.
Khi phát đầu tiên thất bại, phát tiếp theo An Hiên bắn đứt sợi dây trói Ngụy Tân Đình, sau đó kéo anh ta nhanh chóng rút lui, ngay trước khi mọi người kịp phục hồi tỉnh thần sau cú sốc thì một tiếng "bùm" lớn vang lên, một tiếng nổ ở trung tâm khán phòng như thể có thứ gì đó rất lớn từ trên trời rơi xuống.
Bức tượng màu trắng dính đầy máu, hai thiếu niên sợ hãi ngã xuống đất, một vật hình người cao gần 3 mét từ trên trời rơi xuống, một chân giẫm nát đầu của giáo sĩ già.