Chương 642: Lão Hội Trưởng
Chương 642: Lão Hội TrưởngChương 642: Lão Hội Trưởng
"Bỏ đi, chuyện này có thể tạm thời gác lại." Ông già đầu tiên ngước mắt lên nói: "Điều quan trọng bây giờ là kí ức của Số 0."
"Nhưng cũng may kí ức của hắn chỉ khôi phục một phần, Lâm Diên, tôi nghĩ cô có cách có thể bù đắp."
"Suy cho cùng, Số 0 và Đỏ Thẫm đều là do cô một tay huấn luyện ra, cô chính là giáo quan của bọn họ, không có ai hiểu rõ bọn họ hơn cô."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Lâm Uyển Nhi nói.
"Không phải cố gắng hết sức, mà là buộc phải!" Ánh mắt của chủ tọa hung ác, ngoài vết máu trên trán, còn có thứ gì đó đang bò dưới da: "Kế hoạch Vực Sâu nhất định phải thành công, không thể chỉ vì một sai sót nhỏ mà mất tất cả, chúng ta không còn thời gian nữa rồi."
Lâm Uyển Nhi nhìn ông ta, gật đầu: "Tôi biết rồi, chủ tọa, nhưng tôi nghĩ điều ông cần bây giờ chính là nghỉ ngơi. Tôi có thể cảm nhận được cánh cửa kia của ông đang lung lay muốn mở ra rồi."
"Đáng chết, đều đáng chết! Đỏ Thẫm, Hạ Đàn, An Hiên, còn có toàn bộ nàh họ Hạ ... những kẻ phản loạn này!!" Ông già chủ toạ càng nói càng kích động, khuôn mặt phủ trong sương mù xám nứt ra, khắp người đều là những vết thương đẫm máu, bộ dáng rất đáng sợ.
Ông già đầu tiên thở ra một hơi, xua tay với Lâm Uyển Nhi: "Cô về trước đi, có tình hình gì kịp thời báo cáo, bên phía Đỏ Thẫm sẽ vẫn còn có động thái tiếp theo."
Sau khi Lâm Uyển Nhi rời đi, ông già chủ toạ kích động trước đó mới dần dần bình tĩnh lại, ông ta nhìn chằm chằm vào phương hướng Lâm Uyển Nhi biến mất, trong mắt hiện lên sự tham lam không che giấu.
"Tôi biết ông bị thương rất nặng, nhưng ông không thể đánh chủ ý lên cánh cửa kia của cô ta." Ông già dừng lại, khuyên nhủ: "Ít nhất không phải bây giờ, cô ta vẫn có ích với chúng ta."
Nghe vậy, khuôn mặt hung ác của ông già chủ toạ dần dần trở nên bình thường, vặn vẹo cái cổ, nhìn sang ông già bên cạnh, âm hiểm nói: "Lão Quỷ, không thể trông cậy vào cô ta nữa, năm đó tôi đã không tin tưởng ả ta rồi, là ông cứ nhất định muốn lựa chọn ả làm người phụ trách kế hoạch Vực Sâu."
Ông già được gọi là Lão Quỷ lắc đầu, một tay nhặt một cây nến trên bàn rồi bước trở lại: "Đó cũng là chuyện không còn cách nào khác, năm đó Hạ Đàn đã dẫn những người kia đến gây tổn hại nghiêm trọng cho chúng phù hợp hơn cô ta nữa."
"Nhưng bây giờ thì tốt rồi, chúng ta đã có một con đường khác để mở ra cánh cửa Vực Sâu."
Nghe thấy Lão Quỷ nói như vậy, ông già chủ toạ như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt chợt khựng lại, sau đó hô hấp trở nên gấp gáp: "Chuyện đó... thành công rồi?"
Lão Quỷ cũng không trả lời, cầm chân nến đi về phía sâu trong phòng, nếu như nơi bọn họ đứng trước đó bị bao phủ bởi một làn sương mù màu xám thì nơi họ đang hướng tới bây giờ, thì là bóng tối thực sự.
Hơn nữa loại bóng tối này dày đặc đến nỗi bước vào trong có cảm giác như người ta bị chìm xuống biển sâu, ngay cả âm thanh cũng biến mất.
Càng đi sâu, ngọn lửa trên chân nến không ngừng thay đổi, từ màu sắc ban đầu dần dần chuyển sang màu xanh lục, ngọn lửa bị trấn áp cực thấp nhưng không hề tắt.
Ngọn lửa xanh cháy yếu ớt, giống như ngọn lửa ma trơi.
Nhưng ma trơi này kỳ thực đã xua tan bóng tối xung quanh, mơ hồ xuất hiện một chiếc ghế trước mặt hai người, đó là một chiếc ghế gỗ kiểu dáng rất cổ xưa, có tựa lưng và một tấm vải trắng che lại tựa lưng.
Khi bọn họ đến gần, Lão Quỷ cầm chân nến từ từ ngồi xổm xuống, ánh sáng yếu ớt chỉ có thể chiếu sáng vị trí dưới ghế.
Ánh nến rung chuyển kịch liệt, ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, một đôi chân tự nhiên xuất hiện trên chiếc ghế vốn trống rỗng trước đó.
Ông ta đi một đôi giày vải đế trắng đế đen kiểu cũ, quần cũng làm bằng vải thô, trông cũ kỹ và rẻ tiền, rõ ràng là quần áo đã lỗi thời từ mấy chục năm trước.
Chiếc quần dài đến đầu gối, đôi chân lộ ra gầy gò như chỉ có xương, dưới đáy quần có một mảnh vải lật lên, lộ ra mắt cá chân nhăn nheo và tím tái.
Đây là một cái xác khô...
Nhưng vào lúc này, bất luận là chủ toạ, hay là Lão Quỷ đang cầm chân nến đều tỏ ra thận trọng, sùng bái, thậm chí là sợ hãi khi đối mặt với xác khô.
Lão Quỷ chậm rãi đứng dậy, nhưng ánh sáng chiếu vào chân xác khô dường như bị thứ gì đó đè nén, không ngừng rung chuyển, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy xác khô đang mặc một loại đồng phục nào đó. "Lão Hội Trưởng, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi..."
Dường như có phản ứng với những lời này, ngọn nến vốn yếu ớt đột nhiên bùng nổ, ánh sáng lóe lên, Lão Quỷ cùng với ông già chủ toạ nhìn thấy phía sau ghế của xác khô đột nhiên xuất hiện rất nhiều ghế ngồi, rất giống với ghế ngồi của xác khô.
Những chiếc ghế được sắp xếp thành hai và ba hàng, kéo dài vào bóng tối vô tận.
Nơi đó căn bản không thuộc về căn phòng này, vượt xa phạm vi của căn phòng này, là một không gian khác không thể hiểu nổi...
Vài giây sau, toàn bộ không gian bắt đầu rung chuyển, phát ra những tiếng kêu nhỏ cùng tiếng rên rỉ đau đớn, trộn lẫn với tiếng gầm rú và sự ma sát của các bộ phận, giống như một cỗ máy nặng nề và cũ kỹ, run rẩy và rỉ sét, cơ thể chậm rãi chuyển động.
Mãi cho đến khi xác khô và tất cả ghế ngồi biến mất, Lão Quỷ và ông già chủ toạ mới như tỉnh táo lại, lồng ngực phập phồng dữ dội.
"Thành công rồi!" Ông già chủ toạ hưng phấn nói: "Chúng ta nỗ lực hơn 20 năm qua không hề uổng phí, tuy cái giá phải trả quá đắt, nhưng nếu có thể đánh thức Lão Hội Trưởng thì mọi thứ đều đáng giá!"
Nhìn về phía tiếng gầm biến mất, ông già được gọi là Lão Quỷ trong mắt lộ ra ánh mắt ác ý: "Đến rồi đi mà không đáp lại là bất kính, Đỏ Thẫm đã tặng Hạ Đàn món quà lớn này cho chúng ta, đổi lại chúng ta cũng phải báo đáp lại bọn họ chứ."
"Nói hay lắm!" Chủ tọa tức giận nói: "Hạ Đàn là cái thá gì? Hơn hai mươi năm trước, chúng ta chính là dựa vào Lão Hội Trưởng mới đánh bại được bọn người Hạ Đàn, mười mấy môn đồ cấp cao cũng chỉ có một mình Hạ Đàn có thể thoát ra, lại còn phải dựa vào việc cánh cửa trong cơ thể hoàn toàn bị ăn mòn làm cái giá phải trả."
"Nếu như không phải Lão Hội Trưởng cùng lúc đó cũng chìm vào ngủ say, thì cánh cửa vực sâu đã mở ra từ lâu rồi, chúng ta cũng không cần phải đợi đến bây giờ!"
"Đừng có lạc quan quá, điều này có ý nghĩa gì chắc hẳn ông là người rõ nhất." Lão Quỷ quay người nói, không giống như chủ tọa, khuôn mặt tái nhợt của ông ta hiện lên vẻ u ám, một lúc sau, mới thở dài nói: "Phương pháp giết một ngàn kẻ thù chịu tám trăm tổn thất dùng một lần là đủ rồi."
Tuy nhiên, chủ tọa có vẻ không quan tâm lắm: "Tôi nói này Lão Quỷ, ông cũng đừng bi quan quá, chờ sau khi cánh cửa vực sâu mở ra, chúng ta sẽ có thể tiếp quản cả một thế giới mới rồi."