Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 65 - Chương 65: Cô Muốn Sống Không?

Chương 65: Cô muốn sống không? Chương 65: Cô muốn sống không?Chương 65: Cô muốn sống không?

Sau khi suy nghĩ một lúc, La Nhất nhận ra Chân Kiến Nhân nói rất có lý. Anh ta nhìn chằm chằm vào ổ khóa lớn trên cửa, ngẫm nghĩ,"Nhưng... ai đang giam cầm ông ấy? Và tại sao kẻ đó lại giam cầm ông ta?"

"Kẻ có thể làm ra chuyện như vậy trong trường học, nhất định phải là cán bộ cấp cao của cả ngôi trường." Chân Kiến Nhân nói: "Còn về lý do tại sao giam cầm, tôi nghĩ là chúng ta phải vào trong gặp ông ấy để hỏi trực tiếp."

"Bây giờ luôn à?" La Nhất rụt cổ lại.

Chân Kiến Nhân gật đầu: "Ừ, ngay bây giờ."

"Đợi đã!" La Nhất quay đầu, nhìn về phía Chân Kiến Nhân, cau mày nói: "Nếu thật sự đang bị cầm tù, tại sao ông ta không chạy trốn hoặc báo cảnh sát?"

Chân Kiến Nhân dừng bước. Rất hiển nhiên, câu nói vừa rồi của La Nhất đã chạm vào một dây thần kinh nào đó của anh ta.

Vài giây sau, Chân Kiến Nhân mím môi, nhìn khoảng sân trống rỗng bên trong cửa, bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ là mình đã biết tại sao ông ta lại bị cụt một giò rồi..."

Nghe thế, La Nhất đang theo sát phía sau cũng run mạnh cả người. ...

Trong bộ quần áo mượn được, Chu Thái Phúc cẩn thận đi theo phía sau Dư Văn.

Trương Nhân Nhân đi ở phía bên kia, cách xa hai người đồng bạn một chút.

"Lạnh quá..." Chu Thái Phúc siết chặt cánh tay, nhỏ giọng than thở. Nhưng cùng lúc đó, khóe mắt của anh ta cũng vừa kịp nhìn thấy Dư Văn cau mày. Thế là anh ta bèn ưỡn cổ, ngoan ngoãn nuốt xuống những lời còn lại.

Cả ba người im lặng suốt cả quãng đường.

Buổi sáng vì chưa ăn gì, Chu Thái Phúc lúc này vừa đói vừa lạnh. Khi đi ngang qua siêu thị, anh ta chạy vội vài bước, xông vào mua ba ly sữa đậu nành nóng.

Khi lao ra ngoài, một số nữ sinh viên đang đứng xếp hàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ta với vẻ mặt càng lúc càng kỳ lạ hơn.

Cầm ly sữa đậu nành nóng hổi trong tay, sự can đảm của Chu Thái Phúc càng thêm vững chắc, mà khuôn mặt tái nhợt của anh ta cũng dần hồng hào lên: "Cô Dư!" Anh ta ngập ngừng hỏi: "Chỉ có vài người chúng ta cái người tên Phùng Lan kia đến đi cùng chúng ta?"

Dường như Phùng Lan có biết một chút về lịch sử của ngôi trường này, lại có bản tính thân thiện, dễ nói chuyện.

Và điều quan trọng nhất chính là, Chân Kiến Nhân đã thử dùng máy ảnh để thăm dò cô ta.

Cô ta không phải là một con quỷ.

Dư Văn bước lên bậc thềm, tránh chỗ đọng nước ngay vị trí trũng trước mặt.

Cô không thích cảm giác ẩm ướt; nó khiến cô nhớ đến quãng thời gian tác chiến trong những khu rừng mưa nhiệt đới ở Đông Nam Á cùng đồng đội.

Ngay khi Chu Thái Phúc đang tự giễu, giọng nói của Dư Văn đã vọng đến: "Bây giờ, lệ quỷ trong nhiệm vụ này đã thay đổi. Phùng Lan của ngày hôm qua không phải là quỷ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy sẽ không thành quỷ vào ngày hôm nay."

Nghe vậy, Chu Thái Phúc giật thót mình, một lúc lâu sau mới bảo: "Không... Không đến nỗi như vậy chứ?"

Còn chưa dứt lời, Dư Văn đang dẫn đầu cả nhóm bỗng đột ngột dừng bước.

Sau đó, cô từ từ ngẩng đầu lên.

Trước mặt cô là một tòa nhà xa lạ.

Trông hoành tráng hơn khu C, toà nhà mà phòng học âm nhạc nằm trong đó.

Sau khi Chu Thái Phúc đứng vững, anh ta bèn quan sát tòa nhà trước mặt, cảm thấy hơi bối rối trong một lúc.

"Đây là đâu?" Chu Thái Phúc hỏi, sau đó vô thức nhìn về phía Dư Văn: "Chúng ta... Chẳng phải chúng ta đi phòng học âm nhạc à?" Anh ta dừng lời một lát, rồi nhắc nhở: "Nằm tại toà nhà Khu C."

"Xem ra, chúng ta đi nhầm nơi rồi." Trương Nhân Nhân đang im lặng lại đột nhiên cười khẩy. Tiếng cười của cô ta khá kỳ lạ, lộ ra mùi vị khó tả, khiến người ta rất khó chịu.

Chu Thái Phúc quay đầu nhìn cô ta, để rồi phát hiện cô ta cũng đang nhìn mình chằm chằm.

"Vậy anh có thể tự rời khỏi đây." Trương Nhân Nhân cởi chiếc mũ của bộ đồ ngủ khủng long ra. Bên dưới chiếc mũ trùm đầu ấy là một mái tóc ngắn gọn gàng, phần đuôi tóc hơi cuộn lại, nhưng không còn cảm giác ngọt "Dù sao thì... chúng ta đã đến nơi cần đến."

Bất kể lúc này bản thân có ngu xuẩn thế nào, Chu Thái Phúc cũng kịp phản xạ. Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trương Nhân Nhân, kinh ngạc nói: "Các người vốn dĩ không định đi phòng học âm nhạc à?"

Dư Văn - kẻ vẫn đang im lặng không khác gì một nhà sư già đang nhập định - lúc này bỗng chậm rãi quay lại. Ánh mắt của cô lướt ngang Chu Thái Phúc, sau đó dừng lại tại Trương Nhân Nhân. Một lúc sau, Dư Văn lên tiếng: "Cô muốn sống không?"

Chỉ 4 chữ.

Không có bất kỳ một cảm xúc chập chùng nào, nhạt nhẽo như một hớp nước lã.

"Không đến phiên cô chất vấn tôi." Sau khi trút bỏ lớp áo đáng yêu kia, Trương Nhân Nhân sẵn sàng đối đáp ăn miếng trả miếng với Dư Văn: "Lấy vật phẩm kia ra, tôi sẽ suy nghĩ chuyện hợp tác với cô. Như vậy... Tất cả mọi người đều có thể sống sót."

Dư Văn chậm rãi lắc đầu,"Tôi vừa hỏi... Cô muốn sống không?"

Sắc mặt của Trương Nhân Nhân dần lạnh lùng hơn. Xem ra, tình huống không lạc quan như cô ta tưởng tượng. Người phụ nữ trước mắt này còn khó đối phó hơn nhiều khi so với cô gái mặc sườn xám.

"Ý cô là sao?" Trương Nhân Nhân có vẻ không vui.

Dư Văn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi muốn đi làm một chuyện rất quan trọng. Ở nơi đó rất nguy hiểm, không được phép phạm sai lầm. Tôi có thể cân nhắc dẫn cô đi cùng..." Cô nói ngắt quãng: "... Nếu cô vẫn muốn sống."

Thay vì giận dữ, Trương Nhân Nhân lại bật cười: "Chỉ bằng cô mà định khống chế tôi à?"

"Vậy nghĩa là..." Dư Văn dừng lời một chút, nhướng mắt nói: "Cô muốn chết ư?"

"Đừng tưởng chỉ có cô..."

Đang chế nhạo, Trương Nhân Nhân đột nhiên dừng lời. Nụ cười khinh bỉ đông cứng lại trên khuôn mặt cô ta.

Một ngụm máu lớn ọc ra từ trong miệng, cô ta xoay người lại, để rồi chỉ thấy một khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn mình.

"Anh..." Đôi mắt của cô ta chứa đầy vẻ khó tin.

Chu Thái Phúc cẩn thận lau sạch lưỡi dao mà mình giấu bên trong áo lót. Vẻ mặt của anh ta rất bình tĩnh, như vừa giết một con gà. Cơ thể của Trương Nhân Nhân rung lên, rồi cô ta ngã xuống đất.

Ý thức dần tan rã; máu tươi từ lưng bắt đầu chảy ra...

"Xử lý thi thể của cô ta sao đây?" Chu Thái Phúc cất con dao găm vào, nhìn sang Dư Văn: "Cần soát người hay không?"

Dư Văn nhìn từ trên cao xuống, quan sát Trương Nhân Nhân vừa chết không nhắm mắt; bộ đồ ngủ khủng long của cô ta sắp bị máu tươi nhuộm đỏ cả rồi.

"Không cần." Dư Văn lắc đầu,"Nơi này rất hẻo lánh, một lát sau thì thi thể tự biến mất thôi." Tiếp đó, cô bảo: "Anh có nghe cô ta nói không? Cô ta tưởng là em đang giữ vật phẩm kia."

Chu Thái Phúc khẽ cau mày, thở hổn hển nói: "Vậy ai đang giữ vật đó?"

Hiện tại chỉ còn lại 2 đội, Giang Thành cùng tên béo đi gặp chủ nhiệm Lý, và Chân Kiến Nhân cùng La Nhất đi điều tra bên trung tâm thiết bị.

"Được rồi." Dư Văn ngắt lời: "Công tác thăm dò bên phía chủ nhiệm Lý và trung tâm thiết bị ắt hẳn cũng không hề thuận lợi. Thậm chí, bọn họ còn có nguy cơ mất mạng tại đó."

"Lần này, chúng ta không chiếm được lợi thế ban đầu. Nhưng chỉ cần bọn họ đều chết cả..." Ánh mắt của cô lạnh lùng dần: "Vậy vật phẩm ấy sẽ là của chúng ta vào lần tiếp theo."

Chu Thái Phúc đứng thẳng người, bất đắc dĩ gật đầu: "Chỉ còn mỗi cách này thôi."

Trong suốt quãng thời gian làm nhiệm vụ hiện tại, Chu Thái Phúc vẫn luôn cúi đầu và khúm núm, khiến ai nấy cứ tưởng anh ta là một tên thiếu gia thường sống trong cảnh an nhàn.

Ngu ngốc, buồn cười và dốt nát.

Nhưng vào lúc này, anh ta đứng thẳng người lên; thậm chí, trên cổ còn lộ ra mấy thớ cơ dữ tợn, còn ánh mắt thì ẩn chứa sát ý đậm đặc.

"Theo anh thấy, chúng ta nên mang thi thể của cô ta vào rừng." Chu Thái Phúc liếm môi, nhìn xung quanh: "Anh lo có sinh viên hoặc giáo viên nào đó đi ngang qua rồi phát hiện ra chuyện này. Chúng ta không nên gây thêm phiền toái."

Không ngờ rằng, Dư Văn lại lắc đầu. Cô nhìn xung quanh trước, sau đó mới nhăn mặt bảo: "Không cần thiết đâu. Anh không nhận ra à? Hiện tại, rất ít thấy giảng viên và sinh viên xuất hiện tại môi trường gần đây."
Bình Luận (0)
Comment