Chương 66: Giải thích
Chương 66: Giải thíchChương 66: Giải thích
"Nhiệm vụ sắp kết thúc rồi ư?" Chu Thái Phúc cau mày.
"Hẳn là như vậy." Dư Văn ngẩng đầu nhìn toà nhà giảng đường trước mặt, tỏ vẻ bất an: "Chúng ta giết người ngay trước mặt bọn chúng, mà chẳng ai phản ứng gì cả."...
Cách đây 2 tiếng...
Trong căn phòng số 404.
"Bác sĩ." Nhìn Giang Thành lôi ra một cái máy chụp hình từ gầm giường, tên mập vô cùng kinh ngạc: "Anh cất dưới đó từ lúc nào thế? Sao tôi không hay biết gì cả?"
Giang Thành cầm máy ảnh lên, gõ nhẹ vào màn hình, đáp: "Là lỗi của tôi. Lần sau nếu có chuyện thế này xảy ra, tôi sẽ báo anh trước một tuần.
Tên mập: "..."
Tuy nhiên, sau khi kết thân với Giang Thành suốt quãng thời gian này, khả năng chịu đòn của tên mập đã được cải thiện về chất. Anh ta nhanh chóng vặn vẹo cơ thể một lần nữa rồi tiến gần đến một cách rất tự nhiên.
"Bác sĩ, mấy giờ chúng ta đi?"
"Chờ xíu."
"Thời gian không chờ đợi một ai." Tên mập hiếm khi sốt ruột như bây giờ. Anh ta liếc mắt ra bên ngoài cửa sổ. Sắc trời đã sáng rõ, những kẻ còn lại cũng đã xuất phát rồi: "Nửa đêm ngày mai là thời hạn cuối. Nếu đến lúc đó mà vẫn chưa tìm ra manh mối..."
Đúng lúc này, thân thể của Giang Thành đột nhiên run lên bần bật, cắt đứt câu nói tiếp theo của tên mập.
Tên mập nhìn chằm chằm Giang Thành, để rồi nhận ra sắc mặt của hắn trông rất khó chịu: "Bác sĩ!" Anh ta quan tâm hỏi: "Anh không sao chứ?"
Một lúc lâu sau, Giang Thành mới yên lặng đặt máy ảnh xuống, hồi phục lại vẻ mặt bình thường.
"Này mập!" Giang Thành chậm rãi nói: "Tôi biết tại sao ngày hôm qua không có ai chết rồi."
Biên độ chủ đề bị lệch pha khá lớn. Tên mập sửng sốt một hồi, sau đó mới ý thức được đề tài này không mấy vui vẻ gì. Anh ta nuốt ực một cái, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao?"
Giang Thành đưa máy ảnh qua; do góc chụp chỉ bắt được vị trí từ giày đến bắn chân: thế nên tên mân nhí! màv không rã Giana Thành cá ý dì. Mãi cho đến khi...
Trong 7 đôi chân, anh ta nhìn thấy một đôi giày thể thao.
Mu bàn chân cong lên quá mức, trong khi mũi chân đang chĩa thằng xuống đất.
Bước chân... nhẹ nhàng vô cùng.
"Đây là..." Tên mập siết chặt máy ảnh bằng hai tay, nhìn chằm chằm vào màn hình, đứt quãng nói: "La Nhất?"
"Người chết ngày hôm qua chính là La Nhất!" Anh ta đột nhiên nhận ra một chuyện,"La Nhất hiện tại chính là... quỷ đội lốt!!"
Sau khi phát tiết xong, tên mập lập tức nhìn Giang Thành, mà Giang Thành lại đang giữ lấy máy ảnh, xóa từng video một.
"Hôm qua, hôm qua... anh đã phát hiện rồi, đúng không?" Tên mập có vẻ hơi chậm hiểu, thế là kích động nói: "Cho nên anh mới dám yên tâm đi ngủ, còn dám cởi quần áo, bởi vì anh đã biết rõ vị trí của con quỷ kia!"
Giang Thành ngẩng đầu, cho anh ta một ánh mắt kiểu, 'giờ chú mày đã biết rồi đấy'.
Tên mập lại lập tức ỉu xìu lần nữa.
Vừa rồi, chẳng qua là anh ta muốn to tiếng để bớt căng thẳng mà thôi. Giờ ngẫm lại, chẳng có ý nghĩa thực tế gì cả.
"Bác sĩ!" Một hồi lâu sau, tên mập mới nhỏ giọng oán trách: "Tôi không thông minh như anh. Lần sau nếu anh nghĩ ra cái gì, có thể âm thầm nói riêng cho tôi biết được không? Đêm qua, tôi cứ nơm nớp lo sợ, bị thâm quầng cả mắt luôn rồi."
Giang Thành vừa thu dọn đồ đạc, vừa cất thiết bị chụp hình này vào túi máy ảnh rồi khoác lên vai, cuối cùng bèn thản nhiên đáp: "Hai điều."
"Điều đầu tiên, chuyện tối hôm qua chỉ là do tôi phỏng đoán. Đến tận bây giờ, giả thuyết mà tôi phỏng đoán này còn chưa được xác nhận."
"Chuyện thứ hai..." Giang Thành lấy ra một nửa thỏi sô cô la còn thừa rồi nhét vào trong túi, quay người thở dài: "Mập, anh thử nghĩ xem. Nếu đêm qua mà tôi nói tình hình thực tế cho anh nghe, liệu anh có ngủ được không?"
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, tên mập cảm thấy Giang Thành nói có lý.
Nếu biết rõ đêm qua có quỷ ngủ ở căn phòng cạnh bên... chắc chắn anh ta còn không dám nhắm mắt lại, huống chỉ là đi ngủ.
Tên mập nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó dồn tất cả những dì mà anh †a nahĩ là hữu ích vào †rona túi cuếi eùna mới hỏi Giana Thành: "Bác sĩ! Tiếp theo, chúng ta nên làm gì?"
Rốt cuộc... Lệ quỷ đã thâm nhập vào nội bộ bọn họ.
Giang Thành suy nghĩ một chút rồi đáp: "Tạm thời, có lẽ con quỷ này vẫn chưa có thời gian để đối phó với chúng ta. Nó đang ở cùng với Chân Kiến Nhân, mà nhóm bên ấy lại còn chuẩn bị đi đến một nơi như phòng chứa trang thiết bị nữa."
Tên mập mím môi, sẵng giọng mà chẳng có bất cứ một chút đau xót nào: "Nghe giống như anh trai thần hộ mệnh sắp toang nhỉ..."
Giang Thành không có hứng thú với đàn ông, thế nên chẳng thèm quan tâm đến việc Chân Kiến Nhân sẽ sống hay chết.
Hắn chỉ hy vọng rằng, Chân Kiến Nhân có thể giữ quỷ hồn đó lâu hơn một chút, nhằm câu giờ thêm cho hắn. ...
Nay là một ngày đẹp trời sau cơn mưa, chỉ là hơi lạnh.
Tên mập quấn chặt áo khoác quanh người, nhưng không khí lạnh vẫn luồn qua kẽ hở mà thẩm thấu vào cơ thể.
Thỉnh thoảng, khi gió thổi qua, những tán cây trên đầu lại đổ một cơn mưa nhẹ.
"Bác sĩ!" Tên mập theo sát Giang Thành. Giữa tiếng bước chân loạng choạng, hai người di chuyển theo một hàng thẳng: "Chúng ta nên tìm chủ nhiệm Lý ở đâu?"
"Tìm cô ấy làm gì?"
Tên mập đã quá quen thuộc với mạch não của Giang Thành, thế nên nói tiếp: "Tôi biết rồi nha, bác sĩ. Đây cũng là một trò lừa bịp khác của anh. Anh lại định giở trò lưu manh hại người nữa à?"
Giang Thành bất mãn "hừ" một tiếng.
Một lúc sau, tên béo hơi bối rối, bảo: "Bác sĩ! Hai gã ở bên căn phòng 405 đoán chừng sắp toang rồi, nhưng tôi thấy cô gái bên căn phòng 406 tên Dư Văn cũng không tệ lắm, thằng thắn, còn chủ động chia sẻ thông tin mật với chúng ta." Anh ta dừng lời một chút, sau đó ngẩng đầu lên và nói,"Tôi nghĩ rằng, dù có gài bẫy cô ấy thì cũng không có ý nghĩa gì. Chẳng bằng chúng ta hợp tác..."
Nghe vậy, Giang Thành dừng bước, quay đầu nhìn tên mập chằm chằm, khiến anh ta ớn lạnh cả sống lưng.
"Bác sĩ!" Tên mập nuốt một ngụm nước miếng: "Anh muốn nói gì ư?"
Giang Thành nhìn anh ta chằm chằm bằng ánh mắt rất khó hiểu. Ngay lúc tên mập sắp mất bình tĩnh, Giang Thành mới hỏi: "Anh thích cô ấy à?" Tên mập giật mình, một hồi lâu mới hoàn hồn lại, thế là hơi ngượng ngùng đáp: "Bác sĩ, anh nói cái quái gì vậy?"
"Anh không thích cô ấy." Giang Thành gật đầu, tựa như đang xác nhận cái gì, tiếp tục hỏi: "Vậy anh quen cô ấy?"
"Không... không quen."
"Vậy anh hẳn là hiểu rõ cô ấy." Giang Thành khẽ gật đầu.
"Không không không!" Tên mập vội vàng xua tay,"Tôi không hề nói là tôi hiểu rõ gì cô ấy cả. Đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt cô ấy tại thế giới này. Tôi thề, tôi chưa bao giờ gặp cô ấy ngoài đời cả!"
Tên mập giơ tay lên trời, thề son thề sắt.
Dáng vẻ của Giang Thành rất cổ quái, khiến anh ta sợ hãi trong vô thức.
Vài giây sau, Giang Thành đột nhiên nở nụ cười, sau đó bèn vươn tay vỗ vào vai của tên mập.
Ngay lúc tên mập cho rằng mọi chuyện sẽ ổn, cổ áo của anh ta đột nhiên bị một ngoại lực cực lớn kéo thẳng về phía trước. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Giang Thành dùng một đôi mắt đen tuyền, nguy hiểm nhìn chằm chằm vào anh ta.
"Tôi thật tò mò! Anh đã không thích cô ấy, không quen cô ấy, không hiểu rõ cô ấy, vậy tại sao anh dám nhận định là cô ấy thằng thắn? Thậm chí... anh còn không ngần ngại mạo hiểm mạng sống của mình vì cô ấy..."
"Tôi muốn nghe một lời giải thích từ anh." Giang Thành gần từng chữ: "Nói đi, mập!"