Chương 67: Chiếc gương
Chương 67: Chiếc gươngChương 67: Chiếc gương
"Nơi này..." La Nhất cẩn thận bước vào trung tâm thiết bị. Anh ta và Chân Kiến Nhân nối đuôi nhau, cùng vểnh tai lên, lắng nghe âm thanh từ xung quanh.
Bên trong lớn hơn so với dự đoán; tuy cấu trúc trông có vẻ đơn giản khi nhìn từ bên ngoài, nhưng khi bước vào và rẽ tới rẽ lui một vài vị trí, cảm giác sắp lạc đường sẽ dần xuất hiện.
Những bức tường gạch đan chéo cao hơn 4 mét, như có thể xẻ đôi bầu trời.
Chân Kiến Nhân không khỏi ngưỡng mộ Giang Thành. Hắn lại có thể lẻn vào một nơi như thế này, không chỉ gặp phải lệ quỷ, mà còn có thể trốn thoát thành công.
Hiện tại, đối với Chân Kiến Nhân thì muốn tìm được đường vào sâu bên trong cũng đã là một vấn đề khó khăn rồi.
Điều duy nhất khiến anh ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút chính là, bên cạnh mình vẫn còn một người khác đồng hành cùng.
Hầu hết mọi thời điểm, quỷ chỉ có thể giết một người/lần.
Nói cách khác, ngay cả khi quỷ hồn muốn tấn công hai người bọn họ, một trong hai vẫn có thể sống sót.
Chân Kiến Nhân nghĩ rằng, anh ta sẽ là người đảm trách danh ngạch sống sót ấy.
Vì lý do rất đơn giản.
Anh ta thông minh hơn La Nhất và cũng có thể lực tốt hơn.
Không những thế... Tên thật của La Nhất đã bị chính anh ta vạch trần rồi - chính là cái tên La Triển Phi kia.
Con quỷ trong nhiệm vụ này rất đặc biệt.
Chân Kiến Nhân cảm giác rằng, cô ta sẽ không phớt lờ chỉ tiết này.
Nhìn từ phòng này sang phòng khác, đa phần bên trong phòng đều chứa một vài bộ bàn ghế cũ, hoặc mấy quả bóng rổ, bóng đá quá hạn sử dụng.
Có vẻ như mớ đồ cũ này đã bị bỏ lại đây trong suốt một thời gian rất lâu, dẫn đến việc tích tụ lại một lớp bụi dày trên bề mặt.
Đúng lúc này...
Cách đó không xa, có tiếng bước chân "sột soạt" vang lên. Tiếng bước chân ấy khác hẳn tiếng bước chân của người thường. Có thể nghe ra được, người đi tới có lẽ phải đang chống lấy một cây nạng rất nặng nề để di chuyển.
Thỉnh thoảng, đế nạng đập xuống đất, âm lên tiếp "cốp" vang giòn.
Ngay lúc này, âm thanh kia không khác gì một tiếng chuông đòi mạng.
Đó là một ông lão!
Chân Kiến Nhân thầm giật mình.
Thân phận của ông lão kia vẫn chưa rõ ràng. Chân Kiến Nhân quyết định không nên vội vàng tiếp xúc với ông ấy. Anh ta quay đầu lại, tìm La Nhất, để rồi nhận ra sau lưng mình chẳng có ai.
La Nhất... đã biến mất.
Nhưng chẳng còn phương pháp nào tốt hơn ở ngay thời điểm hiện tại, Chân Kiến Nhân đành phải bước nhanh hơn, muốn tìm một căn phòng bất kỳ để tạm lẩn trốn.
Sau khi liên tiếp đẩy mở cửa một vài căn phòng, anh ta nhận ra tất cả các cánh cửa đều bị khóa lại, cùng lắm chỉ có thể đẩy hé ra một kẽ hở nhỏ mà thôi.
Tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, Chân Kiến Nhân càng hoảng sợ.
Khu vực mà anh ta đang di chuyển lại là ngõ cụt, trong khi tường gạch xung quanh quá cao, khó mà trèo qua nổi.
Càng chết tiệt hơn, đã không đủ thời gian nữa rồi.
Chân Kiến Nhân thầm chửi rủa thằng ngu La Nhất, chẳng biết nó đã đi lạc nơi đâu.
Ngay khi sắp tuyệt vọng, lỗ tai của anh ta chợt run nhẹ. Trong thoáng chốc, anh ta nghe thấy một âm thanh cọ xát rất quỷ dị.
Két...
Nhìn về phía phát ra âm thanh, anh ta trông thấy một cánh cửa cũ cách đó không xa đột nhiên hé mở ra một khe hổng nhỏ.
Chính là ở cuối hành lang, căn phòng lớn nhất kia.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, như thể hai người chỉ cách nhau một ngã rẽ.
Vài giây sau, ông già quỷ dị chống nạng sẽ xuất hiện trước mặt anh ta.
Đây là một mối đe dọa rất thực tế.
Sa với trường hơn của bản thân cánh cta đôêt†t nhiên mở ra kia dường như chẳng là gì cả.
Chân Kiến Nhân hạ quyết tâm chạy về phía căn phòng ở cuối hành lang.
Anh ta cẩn thận mở cửa.
Vì luồng không khí bị xáo trộn, vô số bụi mịn bay tán loạn trong không khí.
Có một lớp bụi dày tích tụ trên mặt đất.
Bụi đất phân bố đồng đều, nhuốm đầy vết tích của thời gian.
Căn phòng trông lớn hơn khi so với bên ngoài, xung quanh treo rèm đỏ, hệt như một giảng đường đã bị bỏ hoang nhiều năm trước.
Sau khi không phát hiện ra điều gì bất thường ngay lúc này, anh ta bèn đóng cánh cửa sau lưng lại.
Nằm cách cửa phòng không xa là một chiếc hòm gỗ sơn đỏ. Chiếc hòm gỗ này rất lớn, giống như cái loại hộp dùng để đựng chăn ga gối đệm cách đây mấy chục năm; bên trong vẫn là trống rỗng.
Mặc dù căn phòng này khá lớn, nhưng lại thông thoáng, không có vật cản, về cơ bản là chẳng thể ẩn nấp được. Nếu có ai khác bước vào phòng là có thể lập tức phát hiện ra anh ta ngay.
Không còn lựa chọn nào khác, Chân Kiến Nhân đành mở chiếc hòm ra, trốn vào bên trong.
Anh ta vội nín thở, im lặng lắng nghe.
Tiếng bước chân kia chậm rãi bước vào một căn phòng khác gần đó, tiếp theo là hàng loạt âm thanh va chạm của động tác xê dịch vật nặng, nghe rất chói tai. Chân Kiến Nhân cảm thấy khá phiền lòng khi phải chịu đựng loại âm thanh này.
Đó có lẽ là đống bàn, ghế, hay những vật tương tự.
May mắn thay, ông lão cũng không muốn dọn sạch bàn ghế kia đi, mà chỉ muốn đặt chúng sang vị trí khác.
Thế là sau hơn 10 phút ồn ào, ông ta bèn khóa cửa bỏ đi.
Sau khi tiếng bước chân biến mất, Chân Kiến Nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi anh ta định mở nắp hòm...
Cộp... Cộp... Cộp...
Một âm thanh kỳ lạ nào đó vang lên bên tai anh ta.
Âm lượng không lớn, nhưng rất gần, hình như là ở ngay ngoài cửa.
Trái †im của Chân Kiến Nhân tia nhị nhi lên mâêt nhịn. Anh ta lấy hết can đảm để lắng nghe kỹ âm thanh ấy trong vài giây, để rồi phát hiện ra âm thanh không hề hỗn loạn, mà dường như vang lên theo một tiết tấu nhất định.
Nhịp điệu này rất kỳ lạ, như thể bao hàm một loại sức mạnh mê hoặc lòng người.
Hai chân của anh ta đung đưa nhẹ theo tiết tấu ấy.
Tiết tấu?
Đồng tử trong đôi mắt của Chân Kiến Nhân đột nhiên co rút lại. Sau đó, cả cơ thể của anh ta bắt đầu run rẩy một cách mất kiểm soát.
Tiếng "cộp... cộp... cộp..." kia càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng linh động. Chân Kiến Nhân nghiến chặt răng, thậm chí còn có thể cảm nhận được tư thế khiêu vũ xinh đẹp của cô gái kia.
Chính xác!
Đó là âm thanh khi đôi giày múa ba lê chạm xuống sàn nhà.
Bên ngoài... chính là con quỷ đó!
Ngay khi Chân Kiến Nhân cảm thấy mình sắp phải chết, âm thanh quỷ dị ấy cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài chiếc hòm, nơi anh ta đang trốn.
Thời gian tựa như đứng yên ngay khoảnh khắc này.
Két...
Nghe như âm thanh khi cửa phòng bị đẩy ra; tấm bản lề cửa cũ kỹ kêu lên từng tiếng ma sát nhức nhói, khiến ai nghe phải đều có cảm giác như buốt giá cả hàm răng.
Cộp... Cộp... Cộp...
Không ngờ, con nữ quỷ này lại thực sự từ bỏ chiếc hộp mà Chân Kiến Nhân đang trốn trong đó...
Tiếng bước chân quỷ dị dần dần đi xa.
Đi rồi ư?
Đi thật rồi à?
Thật khó để diễn tả tâm trạng của một người khi vừa thoát khỏi tai nạn chí mạng.
Toàn thân Chân Kiến Nhân như sụp đổ; hai chân của anh ta mềm nhữn, nằm co quắp bên trong chiếc hòm.
Một lúc sau, lại có tiếng bước chân sột soạt.
Lần này, Chân Kiến Nhân không quá căng thẳng, bởi vì thông qua khe giờ - đang thận trọng bước vào phòng.
Chân Kiến Nhân bèn đẩy nắp hòm lên, thở ra một hơi dài: "Tôi ở đây."
Đang định đóng cửa lại, La Nhất chợt sửng sốt, nhưng khi nhận ra đó là Chân Kiến Nhân thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh làm tôi sợ muốn chết. Vừa rồi, tôi..."
La Nhất rùng mình một cái, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi: "Anh có biết vừa rồi tôi nhìn thấy cái gì không?"
"Con quỷ kia..." Chân Kiến Nhân yếu ớt trả lời. Ám ảnh kinh khủng vừa rồi dường như rút cạn toàn bộ thể lực của gã.
Sau khi nhảy ra khỏi chiếc hòm, cả hai bèn dựa lưng vào cửa để nghỉ ngơi.
Chân Kiến Nhân, người sống sót sau tai nạn cách đây ít lâu, bắt đầu quan sát căn phòng có bài trí kỳ lạ này. Anh ta vén một góc tấm rèm đỏ lên, để rồi biết rõ hoá ra tấm vải đỏ này là để che phủ những tấm gương lớn đằng sau.
Anh ta cúi đầu, dùng giày da để xoá đi lớp bụi, phủi sạch lớp sàn gỗ bên dưới.
Ngoài ra, còn có một bộ xà song song nằm úp ngược ở một bên của căn phòng.
Chân Kiến Nhân biết, dụng cụ đó được gọi là đòn bẩy với chức năng là hỗ trợ các vũ công hoàn thành các động tác cơ bản trước khi luyện tập khiêu vũ.
Đây là... một phòng học khiêu vũ.
Trong lúc tiếp tục suy nghĩ, Chân Kiến Nhân tình cờ thoáng trông thấy một góc của tấm vải đỏ được vén lên, để lộ một chiếc gương ngay phía sau.
Trong gương, anh ta đang đứng thẳng, mà La Nhất bên cạnh đang đứng trong tư thế nhón lên bằng mũi chân. Hai cánh tay của La Nhất rũ xuống một cách bất thường, mà phần cằm của gã ấy...
Đôi mắt của Chân Kiến Nhân đột nhiên trừng to lên.
La Nhất không có cằm, một nửa khuôn mặt bên dưới đang chảy máu đầm đìa, mà đôi mắt u ám của anh ta được phản chiếu từ trong gương lại... đang nhìn thẳng vào đôi mắt của chính bản thân Chân Kiến Nhân.