Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 68 - Chương 68: Cộng Sự

Chương 68: Cộng sự Chương 68: Cộng sựChương 68: Cộng sự

"Rầm rầm rầm."

Trong hành lang trống rỗng vang vọng tiếng bước chân gấp gáp hỗn loạn, một nam một nữ dọc theo lối đi an toàn bên phải đi lên tầng, ánh mắt không tự chủ nhìn ngó xung quanh.

"Chắc chắn là chỗ này không?" Bộ dạng cầu kì bóng loáng đã không còn nữa, hiện tại giọng nói của Chu Thái Phúc âm trầm khàn khàn, ánh mắt sắc bén như dao.

Đi bên cạnh đương nhiên là cộng sự của anh ta - Dư Văn.

Đồng thời... hai người cũng là người yêu.

Không giống với nơi hẹn hò tiệc rượu phòng hoa mà nam nữ thời nay đã quen, hai người gặp nhau và yêu nhau trong bùn lầy của rừng nhiệt đới Đông Nam Á.

Nơi đó mưa bom bão đạn, kiến rắn ở khắp mọi nơi.

Những con giòi trắng đục chui ra từ hốc mắt người chết rơi xuống bùn, cuộn tròn làm vấy bẩn cơ thể mập mạp.

Cả hai đều là lính đánh thuê.

Ai trả tiền nhiều hơn, thì bán mạng cho kẻ đó.

Bất luận là quân đội chính phủ, hay quân nổi dậy, hoặc là lãnh chúa lớn nhỏ, thủ lĩnh tôn giáo, thủ lĩnh bộ lạc... thì tất cả đều là chủ thuê của bọn họ, và cũng là mục tiêu.

Trong hang động chống bom giống như một vũng lầy, thấp, ẩm ướt và hôi hám, hai người đã hẹn ước kiếm đủ 2 triệu tệ sẽ dừng lại, sau đó trở về quê hương, mở một siêu thị vừa phải.

Sống một cuộc sống yên bình ổn định.

Nhưng...

2 triệu, 3 triệu, 4 triệu...

Khi khả năng và sự phối hợp càng trở nên thành thạo hơn, bọn họ đã nổi tiếng trong ngành này.

Những chủ thuê đều thích những người như vậy.

Bọn họ thầm lặng, máu lạnh nhưng hiệu quả cao, dù là những người lính đã hạ vũ khí, hay những người già và trẻ em bị cưỡng bức, đều không để lại một ai sống sót.

Thi thể bị đẩy vào vũng lầy thối rữa, máu tươi đầm đìa trong rừng rậm. Chỉ chờ một cơn mưa lớn.

Mưa lớn sẽ gột rửa mọi dấu vết, kể cả tội lỗi.

Điều này cũng giải quyết được nỗi lo cho chủ thuê.

Dần dần, hai người đều đã quên đi hẹn ước trước đó, bọn họ nở rộ trong chém giết, khói của súng đạn bắn ra trong đêm vẽ nên một đường đẹp mắt...

Mạng sống con người như cây cỏ.

Chỉ khi đó, hai người mới có thể hoàn toàn yên tĩnh.

Dưới gốc cây đại thụ mấy người ôm không xuể, hai người dựa vào nhau, trong không khí ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc và mùi thuốc súng còn chưa tan.

Khắp nơi đều có thể nhìn thấy xác người dính đầy mảnh đạn, máu nhỏ xuống đầu lá như mưa tí ta tí tách...

Gần đường chân trời, tàn dương như máu.

Mãi đến thời khắc này, bọn họ mới hiểu rằng.

Hóa ra...

Thứ bọn họ muốn không chỉ là tiền, mà là sự thỏa mãn nhất thời do sự điên cuồng tột độ này mang lại.

Nhưng... lòng người như thung lũng.

Như này còn xa mới đủ.

Cho đến khi bọn họ trong giấc ngủ, đẩy một cánh cửa lạ lẫm ra.

"Em chắc chắn phòng hồ sơ ở đây?" Chu Thái Phúc cau mày hỏi lần thứ hai.

Nghề nghiệp lính đánh thuê đã mang lại cho anh ta ý thức cảm nhận mạnh mẽ, cũng khiến tính cách của anh ta trở nên cố chấp hơn.

"Chắc là không sai." Dư Văn đánh mắt nhìn xung quanh, những cánh cửa quanh đó đều đã bị khóa, đúng là không giống như có người thường xuyên đến đây, cô tiếp tục nói như thể xác nhận: "Em đã hỏi qua Phùng Lan, phải dùng rất nhiều lời hoa mỹ, cô ta mới nói với em."

Chu Thái Phúc nghiêng đầu hỏi: "Phùng Lan liệu có vấn đề gì không?"

Dư Văn suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không biết, nhưng cẩn thận một chút."

Cô đưa tay lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua thời gian trên đó rồi thúc giục: "Mau lên, Chân Kiến Nhân kia chỉ sợ không thể kéo dài được lâu để tránh đến lúc đó đầu thui hút hoc einh và aiáo viên đến." Trong mắt Chu Thái Phúc hiện lên một ánh nhìn hung ác: "Nếu như bọn họ dám tới, thì chỉ có thể trách mạng họ không tốt thôi!"

"Cố gắng đừng giết người nữa." Vẻ mặt Dư Văn không được tốt, quay đầu lại, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Anh đừng quên, nơi này có quy tắc của nơi này."

"Được rồi, anh biết rồi."

Hai người vừa mới rẽ vào một góc, một căn phòng rất kì lạ hiện ra trước mắt.

Nhìn từ bên ngoài vào, căn phòng chiếm diện tích lớn bằng ba bốn căn phòng bình thường, nhưng cánh cửa lại rất kỳ lạ, là một loại cửa chống trộm hợp kim tương đối mới.

Trông có vẻ cũng mới được thay thế chưa đầy nửa năm.

Phải biết rằng, những căn phòng khác trong hành lang ở tầng này thậm chí khóa cửa cũng đã bị ăn mòn.

Cùng lúc đó, biểu cảm của hai người đều thay đổi.

Một hồi sau, Chu Thái Phúc sắc mặt lạnh lùng nói: "Em ngửi thấy không?"

Dư Văn gật đầu, thần sắc hơi mất tự nhiên nhìn về phía cửa phòng: "Là mùi máu tanh."

Bên trong... hình như có gì đó không ổn.

Chu Thái Phúc đứng chắn cho Dư Văn, còn mình thì dùng tay trái kéo tay nắm cửa chống trộm, cổ tay phải chậm rãi xoay, một con dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện trong lòng bàn tay.

Hai người đã hợp tác nhiều năm, phối hợp ăn ý, Dư Văn đã quen với việc giúp anh ta bảo vệ phía sau lưng.

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, Chu Thái Phúc lập tức lui về sau.

"Cót két—"

Có tiếng ma sát chói tai từ trục cửa, nhưng không gặp phải nguy hiểm nào.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một mùi máu tanh nồng nặc ập tới.

Bên trong, có một người nằm sấp sát vách tường, đầu hướng ra ngoài, chân hướng vào trong, nhìn trang phục không thể nghỉ ngờ chính là La Nhất.

"Quả nhiên là anh ta..."

Dư Văn lạnh lùng nói, trên khuôn mặt không có bất kỳ sự ngạc nhiên Cũng giống như Giang Thành, cô cũng nhìn ra La Nhất có vấn đề, cách đây không lâu khi họp ở phòng 404, cô phát hiện chiếc máy ảnh vốn do Giang Thành bảo quản đã biến mất.

Cô bình tĩnh tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy chiếc camera giấu dưới gầm giường khi ngồi xổm xuống buộc dây giày.

Ống kính chiếu ra bên ngoài, ẩn hiện phản chiếu một tia sáng yếu ớt.

Giang Thành ngồi ở bên giường, như cố ý vô ý dùng hai chân che lại.

Gần như cùng lúc đó, Dư Văn cau mày, nghĩ đến lý do tại sao Giang Thành lại làm như vậy.

Trong số bọn họ... e rằng đã có quỷ trà trộn.

Điều này cũng giải thích, tại sao càng đến gần thời hạn nhiệm vụ, tốc độ người chết ngược lại càng chậm đi, thậm chí quỷ cũng vô duyên vô cớ biến mất.

Sau khi thắt dây giày xong, cô lại ngồi trở lại, vẻ mặt rất tự nhiên, hoàn toàn im lặng.

Đó có thể là ai?

Cô đang nghĩ trong đầu.

Đầu tiên loại trừ là Giang Thành, sau đó tên mập cũng có thể loại trừ.

Nếu như tên mập là quỷ, Giang Thành hoàn toàn không cần tập hợp mọi người lại với nhau để thăm dò như thế này, phỏng chừng hắn sớm đã chuồn mất từ lâu.

Tất nhiên, cũng có khả năng là chết rồi.

Tiếp theo là ba người bên phía mình cũng có thể loại trừ, bởi vì ba người từ đầu đến cuối chưa bao giờ tách rời, quỷ không có cơ hội thay thế sau khi giết chết họ.

Còn lại... chính là hai người của 405.

Ánh mắt Dư Văn như có như không nhìn Chân Kiến Nhân và La Nhất từ trên xuống dưới.

Nhưng bất luận cô nhìn thế nào cũng không nhìn ra được điều gì, hành vi cử chỉ của hai người đều hợp với lẽ thường, không chút sơ hở.

Khi La Nhất nghe đến phân tích về quỷ, thậm chí còn có một chút sợ hãi trong ánh mắt.

Đầu bỗng nảy số, Dư Văn đột nhiên nhìn vào chỗ của Trương Nhân Nhân.

Giác quan của đối phương cũng cực kì đáng sợ, chỉ mấy giây sau, đã Ánh mắt của cả hai chỉ chạm nhau trong khoảnh khắc, rồi đều di chuyển không chút dấu vết.

Sau khi rời khỏi phòng 404, nhóm người Dư Văn trở lại phòng 406.

Trong khi sắp xếp vật phẩm, từ khóe mắt Dư Văn phát hiện một tia sáng lướt qua tay Trương Nhân Nhân, nhưng khi cô nhìn lại, thì trên tay lại không có gì nữa.

Cô đi tới không chút báo trước, cúi đầu, áp vào bên tai Trương Nhân Nhân, thì thầm: "Chiếc gương trong tay cô có thể chiếu ra quỷ, hôm qua tôi đã thấy cô dùng."

Bàn tay đang sắp xếp đồ đạc của Trương Nhân Nhân dừng lại.

Một giây sau, Dư Văn tiếp tục nói: "Bây giờ ... quỷ đã lẻn vào rồi."
Bình Luận (0)
Comment