Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 652 - Chương 652: Chúc Mừng

Chương 652: Chúc mừng Chương 652: Chúc mừngChương 652: Chúc mừng

"Ở đó không có ai sống ư?" Nhà văn kia sửng sốt: "Vậy tiếng gõ đập mà cháu nghe thấy là sao ạ?"

"Tôi cũng không biết." Bà cụ lục lọi chùm chìa khóa đang mang theo, một hồi lâu sau mới lấy ra một chiếc chìa khóa bằng đồng rồi đưa cho gã nhà văm, bảo: "Đây là chìa khóa của căn hộ bên cạnh. Nếu không tin, cậu cứ tự đi mà xem."

Thấy bà cụ nói năng chắc mẫm, nhà văn nọ cũng không còn gì để nói. Thế là khi quay lại căn hộ đó vào đêm khuya, anh ta thọt tay vào túi, để rồi lấy ra hai chiếc chìa khóa.

Nhà văn nọ lập tức nhận ra ngay, chiếc chìa khóa đồng cũ kỹ trong tay lúc này chính là do bà chủ nhà đã đưa cho anh sáng nay, còn bảo là dùng để mở căn hộ sát vách.

Ta ta bèn chậm rãi dời mắt, nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa. Đột nhiên, có một niềm khát khao mãnh liệt nào đó thu hút gã nhà văn, tựa như có người đang thầm thì vào tai anh, bảo anh tiến đến mở ra cánh cửa kia.

Thế là nhà văn nọ... lập tức vứt bỏ chiếc chìa khóa bằng đồng kia ra xa. Sau đó, anh ta dùng chìa khóa của chính căn hộ của mình để mở cửa, nhanh chóng vọt vào trong rồi khóa cửa lại.

"Nơi này có gì đó bất ổn. Mình sẽ chuyển đi vào ngày mai." Anh ta tự nhủ.

Đang viết sách vào buổi tối, anh chợt nhớ ra ngày mai chính là sinh nhật của người bạn thân. Do đó, gã nhà văn bèn bật camera máy tính lên, định bụng quay một đoạn clip chúc mừng sinh nhật ngay tại phòng làm việc mình.

Sau khi hẹn giờ gửi clip vào đúng 12 giờ khuya, nhà văn nọ bèn ngáp một cái, sau đó về phòng nghỉ ngơi.

Những ngày gần đây, anh cảm giác dường như cơ thể mình có vấn đề, cứ hay bị đau nhức lưng, mà đặc biệt là hai bả vai. Cảm giác ấy cứ như thể anh bị trật khớp vậy, hoàn toàn không thể gồng mạnh được.

Vừa ngủ không bao lâu, gã nhà văn ấy bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức. Anh ngơ ngác cầm lấy điện thoại, vừa mới bắt máy thì giọng nói của bạn mình đã vọng ra từ đầu dây bên kia.

Chính là người bạn đã đến ngày sinh nhật ấy.

Anh còn chưa kịp nói lời chúc mừng, người ở đầu dây bên kia đã bắt đầu quở trách anh với giọng điệu khó chịu, không những không vui mà còn đầy tức giận, thậm chí còn bao hàm một chút mùi vị sợ hãi.

"Tại sao cậu lại gửi cho mình những thứ như thế này vào lúc nửa đêm hả?" Người bạn kia hổn hển chất vấn: "Mình biết cậu là tác giả chuyên viết kinh dị, nhưng đừng có đùa giỡn như thế chứ?"

Gã nhà văn khá bối rối khi nghe thế: "Ủa? Mình gửi cái gì cho cậu?"

Anh ấy thực sự chỉ tự quay một video clip chúc mừng sinh nhật thôi mà.

"Cậu còn giả ngu với mình à? Mình gửi ngược lại cho cậu đây. Cậu tự xem đi nhé." Người bạn bảo: "Mình cho cậu biết. Vừa rồi, mình đã rủ bạn gái xem cùng. Bây giờ, cô ấy cứ nháu nhàu đòi chia tay đấy, cậu tự mà tìm cách nhé."

Không lâu sau khi kết thúc cuộc gọi, một đoạn video clip đã được gửi đến điện thoại di động của anh ta. Nhà văn nọ nhấn vào nút 'play'; video clip bắt đầu khởi chạy với cảnh anh ấy đang ngồi trước máy tính trong phòng làm việc, nói những câu từ chúc mừng cũ rích.

Nhưng chỉ 10 giây sau, đột nhiên, con ngươi trong đôi mắt của gã nhà văn bỗng cứng đờ. Bởi vì, anh nhìn thấy một bóng đen trên bức tường phía sau.

Nhưng đó chắc chắn không phải là cái bóng của anh ấy!

Bóng của anh cũng vẫn còn trên tường, và cái bóng đó kia thì cao hơn anh rất nhiều.

Khi video clip tiếp tục chạy, một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra. Cái bóng lạ lẫm kia bắt đầu chậm rãi đung đưa, nhưng không phải đung đưa trái phải bình thường, mà cứ lắc lư nhịp nhàng như một chiếc đồng hồ quả lắc.

Khi bóng đen đong đưa đến điểm cao nhất, từ bên trong video clip vọng ra một âm thanh quen thuộc.

Đùng...

Đùng...

Và khi âm thanh đó vừa vang lên, gã nhà văn lập tức cảm giác sởn cả gai óc.

Vì đó là thứ âm thanh mà anh ta từng nghe thấy trong đêm, giống y như đúc.

Đoạn video clip kết thúc trong vội vàng, nhưng gã nhà văn nọ đã kịp thời nhìn thấy một hình ảnh nào đó. Anh ta bắt đầu kéo thanh tiến trình và cảnh cuối cùng - vào khoảnh khắc mà gã nhà văn ấy đứng dậy...

Giữa khung cảnh nhòe đi kia, có một đôi chân lạnh lẽo và nhợt nhạt giẫm lên vai anh.

Trong nháy mắt, gã nhà văn ấy đã hiểu rõ tất cả. Anh ta đã biết, bóng đen từng xuất hiện trong khoảng đầu của video clip này là gì.

Đó là một người.

Một người bị treo cổ trên trần nhà!

Bởi vì vị trí ngồi rồi đứng của bản thân, đôi chân của tử thi kia vừa vặn giẫm lên bả vai của anh.

Mà cái âm thanh "đùng đùng" kia chính là khi thi thể bị treo cổ kia đung đưa rồi chạm vào vách tường.

Địa điểm gặp vấn đề không phải là căn hộ sát vách, mà chính là căn hộ mà anh ta đang ở.

Đùng...

Gã nhà văn giật bắn người một cái, ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc.

Đùng...

Đùng.......

Âm thanh ấy càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng gần. Lần này, không phải là do vọng ra từ video clip, mà là trong đời thật, đến từ phương hướng của căn phòng làm việc kia.

Két...

Gã nhà văn bất lực nhìn cửa phòng ngủ bị đẩy ra; sau đó, có một nửa khuôn mặt tái nhợt ló ra từ phía sau cánh cửa ấy. ...

Đây là câu chuyện do người đàn ông cao gầy kể lại. Sau khi anh ta kể xong, hiện trường lặng ngắt như tờ. Gương mặt của tên béo đột nhiên co giật mạnh một cách mất kiểm soát.

Bên cạnh đó, dường như việc kể lại câu chuyện này đối với người đàn ông kia là một sự dẫn vặt khó tả. Kể xong, anh ta cũng không còn nói thêm gì cả, chỉ đứng đó một mình, chẳng rõ là đang suy nghĩ chuyện gì.

"Tiếp theo, đến lượt tôi." Thấy không ai lên tiếng, cô gái áo đỏ bèn mở lời. Cô có một đôi mắt rất đẹp, nhưng lại tạo nên một cảm giác vô cùng trống vắng.

"Tên truyện này là Ước định."

"Tiểu Lan có một công việc mà người người đều ao ước, còn có một kẻ vô cùng hạnh phúc.

Tuy nhiên, mọi thứ đã đổ vỡ sau một tai nạn. Chân của cô bị thương rất nặng, thậm chí bác sĩ còn thông báo là sẽ có nguy cơ phải cưa đi. Từ đó về say, cô chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ở trong nhà mà tĩnh dưỡng.

Tính tình của cô càng lúc càng cáu gắt. Mãi đến một ngày, cô trông thấy một người con gái khác trên tầng lầu phía đối diện với ban-công nhà cô.

Đó là một cô gái rất tỉnh khôi, tắm mình dưới ánh nắng, khiến làn da hắt lên một màn sáng trắng. Qua vài ngày, Tiểu Lan cứ trông thấy cô ta ở ngay mốc thời gian cố định ấy.

Mà dần dần, cô gái kia cũng chú ý đến Tiểu Lan. Hai người bắt đầu dùng những dấu hiệu tay đơn giản để giao lưu lẫn nhau.

Trong quá trình trao đổi, Tiểu Lan biết được chuyện đời của cô gái kia còn đáng thương hơn mình. Cô ta đã bị tàn tật từ nhỏ; vì lo lắng cho cô, người thân đã nhốt cô trong nhà, không cho cô đi ra ngoài.

Tiểu Lan bèn mở lời cổ vũ, bảo cô gái đáng yêu kia đừng vội nản chí. Thế giới bên ngoài đặc sắc lắm, hy vọng cô có thể đi ra khỏi nhà, nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài.

Chẳng những thế, Tiểu Lan còn ám chỉ rằng, nếu cô gái kia mà có thể khắc phục được nỗi sợ rồi đi ra ngoài, vậy Tiểu Lan sẽ mời cô ta sang nhà chơi.

Ngày qua ngày sinh hoạt, tình hình của Tiểu Lan cũng dần chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Mức độ hồi phục của cô đã khiến bác sĩ phải kinh ngạc.

Mẹ của Tiểu Lan cũng rất vui mừng. Thế là, Tiểu Lan nói với mẹ mình rằng, là do cô gái ở tầng lầu đối diện cổ vũ cô, từ đó mới giúp cô thoát khỏi trầm cảm. Tiểu Lan còn bảo, chờ đến khi chân khỏe lại, Tiểu Lan sẽ đích thân đi sang nhà cô gái dễ thương ấy để mời cô ta sang nhà mình chơi."

Dừng lời lấy hơi một chút, cô gái áo đỏ bèn kể tiếp: "Nhưng tối hôm đó, khi Tiểu Lan đang đọc sách, mẹ của cô đột ngột trở về nhà, tỏ vẻ kỳ quái mà hỏi cô: 'Con bé mà con trông thấy ở tầng lầu nhà đối diện à? Mà ở tầng nào thế?'

Nghe vậy, Tiểu Lan mới đáp: 'Tầng 13 ạ. Chính là ngôi nhà mà không thể kéo màn cửa sổ ra đấy mẹ. '

Nghe đến đến đây, bà mẹ tái nhợt cả mặt, trợn mắt nhìn cô. Mãi một lúc sau, bà vừa quan tâm, vừa run giọng nói: Lan Lan, con đừng có hù dọa mẹ nữa. Trong lúc đi mua đồ ăn hôm nay, mẹ có nghe người xung quanh gặp nạn rồi.

Nghe bảo rằng, vì mâu thuẫn tình cảm, cô gái kia đã bị bạn trai giết chết, bị chặt đứt lìa từ phần thắt lưng trở xuống. Kế tiếp, hung thủ giấu thi thể của nạn nhân trong phòng. Rất lâu sau, hang xóm ngửi thấy mùi thối mới báo cảnh sát. Lúc cảnh sát đến rồi xông vào hiện trường, cả thi thể và giường chiếu đều đã phân hủy cùng nhau."
Bình Luận (0)
Comment