Chương 651: Chuyện kinh dị
Chương 651: Chuyện kinh dịChương 651: Chuyện kinh dị
"Máy tính của cô ấy là máy tính xách tay, màn hình hơi hướng xuống dưới. Em bình tĩnh lại một lúc, chờ đến khi tiếng chuông điện thoại biến mất mới dám bước tới.
Chậm rãi mở màn hình lên, em chỉ thấy cả màn hình chỉ đen đặc một màu. Cơ mà, đó không phải là do máy tắt màn hình, mà vì... mà vì hình ảnh đang hiển thị trên màn hình này chính là một màu đen đặc."
"Cơ mà, nếu nói nó là màu đen thì cũng không chính xác hẳn. Có lẽ đó là... là một kiểu mờ mờ!" Cô gái khẳng định: "Bức ảnh trên màn hình laptop cứ như được phủ lên một lớp filter màu xám. Các vùng màu đen không đều nhau và chỉ có những đường viền mờ ảo."
Nghe cô gái miêu tả, tên mập và Hòe Dật hiển nhiên có chút khẩn trương. Bọn họ đã từng trông thấy những bức ảnh tương tự, và dĩ nhiên là kết quả không được tốt cho lắm.
Giang Thành lại có biểu hiện rất bình tĩnh. Nhìn cô gái với ánh mắt đầy quan tâm, hắn nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng bảo: "Đừng sợ, chúng ta đều ở đây cơ mà."
Nhưng lần này, sự an ủi của Giang Thành không mấy hiệu quả. Cô run rẩy cả người, còn giọng nói cũng trở nên kỳ quái hẳn: "Lúc đó, em có cảm giác cứ như là... chỉ cần đến gần màn hình, chỉ cần đến gần màn hình hơn một chút... là tôi có thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra bên trong cái màn hình kia."
"Tiếp theo thì sao?" Có người thúc giục, chính là người đàn ông đeo khăn quàng cổ sọc ca-rô kia.
Nghe hỏi thế, cô gái bỗng nhiên sững sờ. Tiếp theo, như thể đột ngột nhận ra gì đó, cô lắc đầu kịch liệt: "Nhưng em không làm vậy. Tôi rất sợ hãi. Em cũng không biết bản thân mình đã nghĩ gì lúc đó, chỉ là cầm lấy điện thoại di động lên rồi gọi cho cô bạn của mình. Em muốn xem thử, lần này sẽ có chuyện gì xảy ra."
Một giây tiếp theo, cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên; sắc mặt của cô nàng đã tái mét hẳn, trông vô cùng tuyệt vọng: "Có tiếng chuông! Điện thoại lại đổ chuông!
Là vọng ra từ bên trong laptop... Không! Là từ màn hình laptop! Từ trong cái màn hình đấy!
Có thứ gì đó sáng lên trên màn hình, giúp vơi đi cảm giác tối tăm xung quanh. Đó chính là tiếng điện thoại di động của người bạn cùng phòng!" cầm chiếc điện thoại di động kia. Chính là cô bạn ấy. Bởi vì, cánh tay ấy còn đeo chiếc vòng tay cỏ 4 lá. Đó là món quà mà em tặng cho cô ấy."
"Ý em là, bạn cùng phòng của em cũng xuất hiện trong màn hình?" Giang Thành hỏi.
"Không phải xuất hiện, mà là bị bắt vào. Bởi vì cô ta không đến đây đúng giờ! Thiệp mời kia là sự thật. Đó là một lời nguyền."
"Tiếp theo... Tiếp theo... Cô thở dốc kịch liệt: "Hình ảnh trên màn hình laptop đột nhiên thay đổi. Đầu tiên, mọi thứ đều biến mất rồi biến thành bóng tối thuần túy. Ngay sau đó, giữa màn hình nứt ra một khe hở, để rồi có ánh sáng hắt ra từ nơi ấy.
Khe nứt dần lớn hơn. Qua khe hở ấy, em nhìn thấy bóng lưng của một người.
Là em, chính là em!
Là em đang đứng trước máy tính, quay lưng lại, tay vẫn còn cầm điện thoại.
Em còn nghe thấy tiếng cửa tủ bị đẩy ra, kêu cót két, nhưng âm thanh ấy lại không phải từ máy tính phát ra."
Cô gái này đột ngột hoảng hốt cùng cực, còn thét to lên: "Mà ở sau lưng em!"
Mọi người lập tức nghĩ đến tủ quần áo từng để lòi ra góc áo trước đó. Xem ra, quả thực có thứ gì đó ẩn giấu ở bên trong. Tuy nhiên, đó không phải là bạn cùng phòng của cô ấy, mà là... một thứ gì đó khác biệt.
"Em đã bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, em nhận ra là mình đang nằm trong phòng y tế của trường. Đó là nhờ bạn sát vách phòng em nhận ra có gì đó bất ổn, thế nên nhìn xuyên qua cửa sổ để rồi trông thấy em đang nằm trên mặt đất."
"Nhưng khi tỉnh lại, em cũng phát hiện là bạn cùng phòng của mình đã thực sự biến mất." Giang Thành hỏi: "Phải vậy không?"
Cô gái gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, cô ta đã biến mất rồi."
Một lúc sau, cô lại ngẩng đầu lên, hỏi han với giọng cầu xin: "Em... Như này thì em có được tính là đã hoàn thành nhiệm vụ hay không?"
Rốt cuộc, cô vừa mới kể một câu chuyện kinh dị, đáp ứng chính xác yêu cầu của thiệp mời bí ẩn kia.
"Ai biết được?" Người đàn ông cao gầy cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ; anh ta chỉnh lại kính mắt, tựa như đã hạ quyết tâm: "Mặc kệ ra sao, tôi sẽ kể câu chuyện kế tiếp nhé." Đùng đùng."
Giọng kể của anh ta rất truyền cảm, khiến mọi người dần có cảm giác đắm chìm vào đó: "Ngày xửa ngày xưa, có một nhà văn nọ. Trong quá trình đi sưu tầm chất liệu sáng tác, văn hóa dân gian, anh ta thuê một căn hộ ở vùng ngoại ô."
"Chung cư thuê trọ ấy rất cũ kỹ, tọa lạc tại một nơi vô cùng hẻo lánh. Nhưng cũng may, tiền thuê khá rẻ, lại không ồn ào. Vì lẽ đó, nhà văn ấy cực kỳ hài lòng."
"Ban ngày, anh ta đi dạo các nơi để sưu tầm các phong tục dân gian, cao dao tục ngữ; ban đêm thì về phòng sáng tác truyện."
"Bất ngờ thay, anh ấy cũng là một người cực kỳ may mắn. Ngày đầu tiên, nhà văn đó đã có cơ hội đọc được một câu chuyện rất thú vị. Ban đêm, anh ta đã lập dàn ý vô cùng mạch lạc trong đầu, ngồi trong phòng làm việc để sáng tác đến giữa khuya, cuối cùng mới về phòng ngủ."
"Nhưng đang ngủ, anh ta đột nhiên thức giấc. Không phải do ác mộng đâu, mà là bị một loạt âm thanh kỳ quái đánh thức."
"Đùng."
"Đùng."...
Âm thanh kia rất nhịp nhàng, khoảng 10 giây/lần, giống như có ai đó đang đập vào tường vậy.
Anh lần theo hướng âm thanh và phát hiện ra rằng, nguồn âm thanh phát ra từ phòng làm việc.
Đó chính là nơi mà anh ta vừa ngồi sáng tác .
Anh ấy không thể không nghỉ hoặc, thế là chậm rãi mở cửa phòng ngủ, tiến về phía phòng làm việc. Dọc đường đi, âm thanh gõ đập ấy cũng càng lúc càng rõ ràng.
Anh ta có thể khẳng định, tiếng gõ đập ấy đến từ phòng làm việc.
Cầm con dao gọt trái cây trên tay, nhà văn kia nhanh chóng mở cửa phòng làm việc.
Sau đó bật đèn lên.
Nhưng bên trong không có ai cả, chỉ có chiếc laptop của anh ta đang mở lên, lóe ra ánh sáng mờ nhạt.
"Không có ai ư?"
Chẳng những không có người, mà sau khi anh ta mở cửa, tiếng gõ đập "đùng đùng" ấy cũng biến mất. nấp mà thôi. Sau khi kiểm tra, nhà văn ấy chẳng phát hiện được gì. Những thứ mà anh bày biện trong căn phòng này cũng chẳng có dấu hiệu bị lục lọi.
"Chẳng lẽ mình bị áp lực quá lớn vào thời gian gần đây?" Nhà văn nọ tự nhủ. Anh đã quá mệt mỏi rồi, thế nên nghĩ rằng đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, cuối cùng bèn quay lại phòng ngủ.
Đến ngày hôm sau, cũng là đêm khuya, anh ta lại bị đánh thức bởi một tiếng gõ đập khác. Vừa mở cửa phòng làm việc ra, tiếng gõ đập kia lại biến mất.
Bị một lần thì có thể là do quá căng thẳng mà sinh ra ảo giác, nhưng nếu liên tiếp xảy ra hai lần thì chuyện đã không còn đơn giản nữa. Anh hoài nghỉ rằng, đây là do có ai đó chơi khăm mình.
Khả năng cao là do bọn hàng xóm bên cạnh.
Nhà văn nọ bèn bước đến vách tường cạnh phòng làm việc, gõ mạnh vài cái, để rồi nhận ra âm thanh đó rất giống với loại tiếng động mà mình nghe thấy kia.
Không chắc đó có phải là ảo giác hay không, nhưng anh thực sự nghe thấy có một loại âm thanh nào đó vọng lên từ căn hộ bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau, nhà văn ấy bèn chạy sang căn hộ bên cạnh, gõ cửa một hồi lâu, nhưng thậm chí là bên trong căn hộ ấy còn chẳng có bất cứ một tiếng động nào, huống chỉ là có ai ra mở cửa.
"Đừng có chơi trò giả chết với tôi. Tôi biết mấy anh chị đang ở nhà!" Đứng trước cửa, nhà văn dõng dạc chất vấn: "Tối qua, chẳng phải các người gõ đập rất vui vẻ à? Nếu có bản lĩnh thì đi ra đây nói chuyện trực tiếp với tôi đi!"
Thấy đối phương không dám lên tiếng, nhà văn nọ bèn phất tay, xoay người bước xuống lầu. Ngay lúc ấy, anh ta chạm mặt với chủ thuê trọ, thế là giận dữ kể lại chuyện đêm qua cho người chủ trọ nghe.
Chủ trọ là một bà cụ, đeo kính lão, đi đứng cũng không còn vững bước chân nữa. Sau khi nghe nhà văn nọ kể lại vấn đề đêm qua, bà lập tức tỏ vẻ hoài nghỉ: "Anh bạn trẻ à, anh có nhầm không vậy? Căn hộ sát vách phòng anh đâu có ai ở. Nơi đó đã bỏ trống biết bao nhiêu năm rồi."