Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 650 - Chương 650: Không May

Chương 650: Không may Chương 650: Không mayChương 650: Không may

Khi khoảng cách càng gần, những người đứng dưới bến xe buýt cũng chú ý tới đám người Giang Thành, tổng cộng có năm người, ba nam hai nữ.

Một người đàn ông cao gầy đeo ba lô, lưng khom xuống, đeo một cặp kính, đôi mắt thâm quầng, nhìn như bị cuộc đời đánh bại vậy: "Các anh..." Anh ta chỉnh lại kính, dùng giọng điệu thắc mắc hỏi: "Cũng đến đây vì bài đăng đó à?"

"Bài đăng đó..." Đám người Giang Thành nhớ kỹ từ này trong lòng, nhưng nói quá nhiều sẽ rất dễ lộ ra khuyết điểm, Giang Thành nâng cằm hỏi ngược lại: "Các anh cũng vậy?"

"Haizz, đừng nhắc tới nữa." Một người đàn ông khác bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải vì bài đăng kia, ai lại đêm hôm khuya khoắt không ở nhà ngủ, mà đến đây chờ?"

"Vậy cũng giống nhau." Giang Thành như cũng có cảm giác như vậy: "Chúng tôi rời đi vội vàng đến mức anh bạn tôi đây thậm chí còn không kịp thay quần áo."

Hắn chỉ vào Hòe Dật, Hoè Dật cực kì không tình nguyện kéo khoá áo khoác ra, để lộ bộ đồ ngủ sang trọng bên trong.

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, một cô gái thực sự đã khóc, mắt cô ấy đỏ hoe, hiển nhiên là đã khóc trước khi họ đến.

Cô gái mặc một chiếc váy liền thân, dáng vẻ rất ngoan hiền.

"Đừng khóc nữa, khóc thì có ích gì?" Người phụ nữ đứng bên cạnh nói, cô ấy trông rất gọn gàng trong chiếc áo khoác màu đỏ tía, trang điểm đậm và đeo đôi khuyên tai kim cương to bản phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Nhưng Giang Thành lại đi tới bên cạnh cô gái an ủi: "Đừng nói như vậy, gặp phải chuyện như này ai cũng không muốn, muốn khóc thì cứ khóc một lát đi."

Có lẽ thái độ của Giang Thành khác với những người khác, cô gái ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Giang Thành.

"Đã thấy khá hơn chưa?" Giang Thành hơi cúi người xuống để phù hợp với chiều cao của cô gái: "Hay là những chuyện em gặp phải còn ly kì hơn chuyện của chúng ta." Giang Thành giả vờ quan tâm và tò mò: "Nếu như em nguyện ý nói, anh rất sẵn lòng nghe."

"Em là... em là nhận được bài đăng đó ba ngày trước. Lúc đó em đang mua sắm trực tuyến với bạn cùng phòng, thì bài đăng đó đột nhiên hiện lên." Cô gái nói: "Nó được gửi đến từ một trang web chuyên điều tra các sự kiện linh dị, bởi vì trước đó em khá hứng thú với lĩnh vực này nên chỉ ngẫu nhiên tham gia một nhóm, mọi người trong nhóm kéo em vào và nói rằng trang web này rất thú vị".

Giang Thành gật đầu, dịu dàng hỏi: "Gần đúng như những gì tôi nghĩ, sau đó thì sao?"

"Sau đó em bấm vào thì thấy trên đó là một lời mời, mời em đến đây vào lúc nửa đêm trong ba ngày, buộc phải kể một câu chuyện kinh dị mới được coi là hoàn thành nhiệm vụ."

"Nếu như không tới, sẽ có chuyện không may."

"Sau đó em đã tới?" Giang Thành cảm thấy lý do này có chút hơi khiên cưỡng.

Nghe Giang Thành nói như vậy, cô gái dường như nghĩ tới điều gì đó, nước mắt lại chảy ra: "Em... em cũng không muốn đâu, nhưng nếu không đến không được, nếu như không đến... nếu như không đến..."

"Em không muốn cũng giống như bạn cùng phòng của mình, em vẫn còn trẻ, em không muốn... em không muốn chết!" Khi cô gái nói ra lời này, cảm xúc của cô bắt đầu vỡ vụn.

"Bạn cùng phòng của em, cô ấy..." Giang Thành không để ý đến ánh mắt lãnh đạm của những người khác, tiếp tục dẫn dụ.

"Cô ấy cũng nhận được lời mời tham gia cùng em." Cô gái nói: "Nhưng lời mời của cô ấy sớm hơn em, cô ấy là 2 ngày sau, cũng chính là ngày hôm qua!"

Trong lòng Giang Thành đại khái đã hiểu rõ, bạn cùng phòng của cô nhất định không coi trọng nên không đi, nhưng lại xảy ra chuyện, hôm nay đến lượt cô gái trước mặt này, nên cô mới không dám không đến.

"Đêm hôm qua, khoảng 11 giờ, hai chúng em còn nói đến chuyện này, nói ai nhàm chán mà lại đăng bài dọa người như vậy."

"Nói chuyện một lúc rồi em đi ngủ, cô ấy vẫn đang chơi máy tính và mua sắm trực tuyến, đúng rồi." Cô gái lau nước mắt và nói: "Ký túc xá chỉ có hai chúng em."

"Sau đó chẳng bao lâu, em ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, em nghe thấy một âm thanh, một âm thanh rất lạ, tiếng ầm ầm, giống như một chiếc ô tô, một chiếc ô tô lớn chạy ngang qua bên cạnh".

"Không, không phải bên cạnh, là ngay bên cạnh ký túc xá! Giống như cảm giác cạnh gối của em!" Cô gái rất căng thẳng, biểu đạt cũng rất khó hiểu, Giang Thành chỉ có thể phân tích theo lý giải của mình.

"S¬ii đá em mở mắt ra thì thấv đèn †rona ký túc vá đã tắt Giường kứ túc xá của chúng em ở phía trên, còn cái bàn ở phía dưới. Qua khoé mắt em nhìn thấy bên dưới có ánh sáng."

"Vì bạn cùng phòng của tem có thói quen chơi máy tính sau khi tắt đèn vào ban đêm nên em không suy nghĩ nhiều và yêu cầu cô ấy giảm âm lượng máy tính xuống."

"Nhưng cô ấy không trả lời em, tiếng ầm ầm cũng không biến mất, dường như càng đến gần hơn. Rất chân thực, cực kì chân thực, không giống như... không giống như là từ trong một bộ phim phát ra."

"Em cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì bạn cùng phòng của em là người nói rất nhiều nên em ngồi dậy nhìn dưới gầm giường thì thấy máy tính đang bật nhưng cô ấy đã biến mất".

"Em xuống giường, lại gọi cô ấy mấy tiếng, thì phát hiện cô ấy quả thực không có ở đó. Em liền bước ra khỏi cửa vì nghĩ rằng lúc này cô ấy không có ở ký túc xá nên chắc chắn cô ấy đã đi vệ sinh. Nhưng vừa đi đến cửa ký túc xá, liền phát hiện cửa ký túc xá đã khóa trái."

"Nhưng em chắc chắn là mình không hề làm vậy, cho nên chỉ có thể là bạn cùng phòng của em, có nghĩa là bạn cùng phòng của em phải đang ở trong phòng mới đúng."

"Lúc đó em cảm thấy rất kỳ lạ, khi đang ở trong phòng vừa gọi tên bạn cùng phòng vừa đi tìm cô ấy, em vẫn còn băn khoăn không biết liệu cô ấy có đang đùa với mình không".

"Em yêu cầu cô ấy ra ngoài, đừng đùa nữa, còn đùa nữa là em sẽ tức giận đó, bởi vì lúc đó là em đang sợ thật".
Bình Luận (0)
Comment